HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 243

nạn.

Các cảnh sát mang đến cho tôi đồ ăn uống. Tôi đoán rằng họ đã nghe câu

chuyện bánh quy hôm chủ nhật nên họ nghĩ tôi cần đồ ăn thức uống. Một
người phụ nữ, trông nghiêm nghị và tháo vát trong bộ đồng phục màu xanh
nước biển với mái tóc được tết chặt, mang đến cho tôi một túi bỏng ngô và
xin lỗi bởi vì cô không có đồ gì ngọt để cho tôi. Tôi uống cà phê. Tôi uống
Coke trắng. Tôi được cho kẹo cao su và bánh quy bơ. Khoai tây chiên. Đậu
phộng. Tôi chén đậu phộng và bỏng ngô rồi từ chối những thứ còn lại vì
bụng tôi căng phồng lên rồi. Tuy nhiên, họ không cho tôi một thứ mà tôi
đang chờ đợi. Chúa tha tội cho con, nhưng những chiếc bánh rán đâu nhỉ???
Đây là đồn cảnh sát nên tôi chả thể gào toáng lên được. Mọi người đều biết
cảnh sát ăn bánh rán. Dĩ nhiên là thế, xem ra thì giờ đang là giờ ăn trưa, có
lẽ bánh rán đã hết lâu rồi.

Sĩ quan Adam, người phụ trách chính khám nghiệm hiện trường tai nạn,

ôn lại chi tiết thứ tự các sự kiện theo thời gian cùng tôi. Anh nhờ tôi vẽ các
biểu đồ. Anh vẽ các biểu đò. Tôi thấy chán và cũng ngồi vẽ, mấy cái mặt
cười.

Tất nhiên là họ làm thế để tôi không ăn không ngồi rồi. Tôi biết điều đó.

Có lẽ đó là yêu cầu của Wyatt để tôi không bị kích động mà xía vào việc
chất vấn Dwayne Bailey, cứ như là tôi sẽ làm thế không bằng. Thật không
thể tin được, tôi biết khi nào không nên nói leo chứ. Tuy nhiên, rõ ràng là
Wyatt nghi ngại.

Khoảng 2h, Wyatt đến đón tôi. "Anh sẽ đưa em về nhà để tắm rửa và thay

đồ, rồi anh sẽ đưa em đến nhà mẹ em luôn. Thật tốt là túi đồ của em chưa bị
dỡ ra bởi vì em sẽ quay lại nhà anh với anh."

"Tại sao?" tôi hỏi khi tôi đứng dậy. Tôi đang ngồi trong ghế của anh, bên

bàn của anh, lên danh sách mọi thứ tôi cần làm. Wyatt hơi nhíu mày khi anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.