HẸN MÁU - Trang 125

nhiên xuất hiện. “Anh nói ra đi một mình không đúng... nhưng anh cũng
không phải là một giám hộ.”

Ông mỉm cười với tôi, nụ cười buồn, gượng gạo. “Tôi đã từng là giám

hộ. Rồi Oksana cứu mạng tôi, Chúng tôi được ràng buộc và yêu nhau. Tôi
không thể chịu nổi sự xa cách, và hội đồng có thể phân công tôi đi nơi
khác. Tôi phải rời khỏi hàng ngũ.”

“Rời bỏ họ có khó không?”
“Rất khó. Sự cách biệt tuổi tác còn khiến mọi chuyện ầm ĩ hơn.” Một

cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Mark và Oksana là hiện
thân của hai nửa cuộc đời tôi. Họ đã vật lộn với mối liên kết như tôi và
Lissa đã từng và cũng phải đối mặt với sự chỉ trích trong mối quan hệ như
tôi với Dimitri. Mark nói tiếp, “Nhưng đôi khi, chúng ta phải lắng nghe trái
tim mình. Dù ra đi, tôi cũng không liều lĩnh theo đuổi bọn Strigoi. Tôi là
một ông già sống với người mình yêu và làm vườn. Đó là sự khác biệt.
Đừng quên!”

Đầu óc tôi quay cuồng trên đường trở về nhà Belikov. Không có

những viên gạch, chuyến đi dễ dàng hơn nhiều. Nó cho tôi cơ hội suy ngẫm
lời của Mark. Tôi tưởng như mình nhận được thông tin cả đời chỉ trong một
giờ ngắn ngủi.

Olena đang đi quanh nhà, làm những công việc thường nhật như nấu

nướng và dọn dẹp. Dù không bao giờ muốn dành cả ngày làm nội trợ, tôi
phải thừa nhận thật yên bình khi luôn có người ở bên, sẵn sàng nấu nướng
và lo lắng cho mình. Tôi biết đó là mong muốn ích kỉ, khi mẹ tôi còn đang
làm nhiều chuyện trọng đại. Tôi không nên phán xét bà. Nhưng dù sao, tôi
cũng thấy ấm áp và yên tâm khi Olena đối xử với tôi như con gái, dù không
thân quen gì.

“Con có đói không?” bà hỏi ngay. Tôi nghĩ nỗi lo lớn nhất đời bà là

trong nhà có người đói bụng. Tính khảnh ăn của Sydney khiến bà vô cùng
lo lắng.

Tôi cố giấu một nụ cười. “Không ạ, cháu đã ăn ở nhà Mark và

Oksana.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.