HẸN MÁU - Trang 175

Mười lăm

ABE LIẾC MẮT NHÌN GIÁM HỘ của mình rồi khẽ gật đầu. Anh ta

đi ngay. “Đã xong,” Abe nói.

“Thế thôi sao?” tôi ngờ vực.
Môi ông ta cong lên thành một nụ cười. “Rolan biết ta là ai. Hắn biết

ai làm cho ta. Ngay khi Pavel truyền đạt... à, nguyện vọng của ta, mọi thứ
sẽ kết thúc.”

Tôi rùng mình, biết Abe nói thật. Xét lại những lần tôi tỏ ra xấc xược

trước mặt ông, chuyện tôi chưa bị ngâm chân vào xi măng và ném xuống
biển thật kì diệu. “Vậy tại sao ông không dùng vũ lực ép tôi rời khỏi đây?”

“Ta không bao giờ muốn ai đó làm chuyện mình không thích. Kể cả

Rolan. Khiến người ta hiểu ra lí lẽ và làm theo điều ta đề nghị mà không
phải dùng vũ lực vẫn dễ hơn.”

“Và từ ‘lí lẽ’ của ông đổng nghĩa với ‘đe dọa’,” tôi nói, nghĩ về điều

mình vừa đồng tình.

“Chúng ta đã thỏa thuận,” Abe đáp. “Thế là đủ. Đừng quên sự thỏa

thuận giữa hai bên. Con hứa rời khỏi đây, và con không có vẻ một kẻ nuốt
lời.”

“Tôi không nuốt lời.”
“Rose!”
Viktoria đột ngột xuất hiện ở trước cửa. Ồ, nhanh thật. Pavel đang

thản nhiên kéo tay lôi cô ra. Tóc cô rối bời, và một sợi dây váy đang tuột
khỏi vai. Vẻ mặt cô lẫn lộn sự ngờ vực và giận dữ. “Chị làm gì thế? Tên
này tới bảo Rolan phải đi và không bao giờ được gặp em nữa! Và... Rolan
đồng ý. Anh ấy đi rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.