HẸN MÁU - Trang 188

Mười sáu

DENIS VÀ HAI NGƯỜI BẠN CHƯA TUYÊN THỆ, Artur và Lev,

sung sướng thấy tôi sắp trở thành một thành viên trong nhóm. Dù muốn tôi
chia sẻ nhiệt huyết điên rồ trong chuyện liều lĩnh săn diệt Strigoi, họ sẽ
phải đau đớn thất vọng. Thực sự, không lâu sau khi tôi tham gia, họ đã
nhận ra tôi đang tiếp cận cuộc săn tìm theo cách khác hẳn. Bạn của Denis,
Lev, có ô tô, chúng tôi thay nhau lái tới Novosibirsk. Chuyến đi mất
khoảng mười lăm giờ, chúng tôi dừng lại ở một khách sạn để nghỉ đêm,
nhưng tôi chẳng được nghỉ ngơi mấy khi đi với ba anh chàng không ngừng
nói chuyện về số Strigoi họ sắp tiêu diệt.

Đặc biệt, họ luôn cố tìm hiểu tôi. Họ muốn biết tôi đã tiêu diệt bao

nhiêu tên Strigoi. Họ muốn biết trận đánh ở học viện như thế nào. Họ muốn
biết phương thức của tôi. Mỗi khi tâm trí tôi quay về những đề tài đó, tất cả
những gì tôi nghĩ tới là máu và đau khổ. Tôi không muốn ba hoa về nó, và
mất khoảng sáu giờ trên đường họ mới nhận ra sẽ không có được nhiều
thông tin từ tôi.

Thay vào đó, họ kể cho tôi nghe câu chuyện về các chuyến phiêu lưu

của mình. Công bằng mà nói, họ đã tiêu diệt được vài tên Strigoi - nhưng
cũng đã mất nhiều bạn bè, những người đều độ tuổi mười tám đôi mươi,
như chính họ. Tôi cũng trải qua những điều tương tự; tôi cũng từng mất
bạn. Dù vậy những mất mát của tôi là do bị áp đảo về số lượng. Các trường
hợp thương vong của nhóm Denis có vẻ do thiếu suy nghĩ hơn. Thực ra, kế
hoạch khi tới Novosibirsk của họ cũng không chắc chắn lắm. Họ lặp đi lặp
lại rằng Strigoi thích đi săn ở những nơi đông đúc về đêm, như sàn nhảy,
hay trong những địa điểm vắng vẻ như ngõ ngách, những nơi có con mồi dễ
dàng. Không ai chú ý nhiều khi có người biến mất ở những nơi như vậy. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.