HẸN MÁU - Trang 187

Tôi hất ba lô lên vai. “Rồi. Cháu đi đây.” Như thế, tôi biết mình nên đi

đâu. “Nhắn mọi người... à, nhắn họ cháu cảm ơn vì mọi chuyện. Và cháu
xin lỗi.”

“Cháu đang làm đúng. Đây không phải nơi dành cho cháu.”
“Cháu nghe rồi,” tôi lẩm bẩm, bước đi.
Tôi tự hỏi bà có định nói gì nữa không: chỉ trích tôi, nguyền rủa tôi,

cho tôi vài lời bí ẩn nữa của “trí tuệ.” Nhưng bà vẫn im lặng, tôi không
quay đầu lại.

Tôi không có gia đình, ở đây lẫn ở Mĩ. Thứ duy nhất tôi còn lại là đi

làm điều tôi tới đây làm. Tôi đã nói với Abe tôi sẽ giữ lời. Tôi sẽ giữ.

Tôi biết mình phải đi đâu. Địa chỉ đó chưa bao giờ rời khỏi tâm trí tôi:

83 Kasakova. Tôi không biết nó ở đâu, nhưng khi tới trung tâm thị trấn, tôi
nhờ một người đi đường chỉ giúp. Địa chỉ khá gần, chỉ cách khoảng một
dặm, tôi nhanh chóng tới nơi.

Khi đến ngôi nhà, tôi vui mừng nhận ra đèn vẫn sáng. Dù đang thất

vọng và giận dữ, tôi cũng không muốn đánh thức mọi người.

Tôi cũng không muốn nói chuyện với Nikolai và thở phào nhẹ nhõm

khi Denis ra mở cửa.

Vẻ mặt anh ta đầy ngạc nhiên. Dù nói cứng trước nhà thờ, tôi không

nghĩ anh ta tin tôi sẽ tham gia với anh ta cùng những người chưa tuyên thệ
khác. Anh ta không nói nên lời, nên tôi phải nói trước.

“Tôi đã đổi ý rồi. Tôi sẽ đi với anh.” Tôi hít thật sâu, gồng mình trước

những điều sắp xảy ra. Tôi đã hứa với Abe là rời Baia, nhưng không hứa sẽ
quay lại Mĩ. “Đưa tôi tới Novosibirsk.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.