HẸN MÁU - Trang 192

“Sao cậu biết?” Denis hỏi, nhìn tôi thắc mắc.
“Tôi biết. Cứ ở cạnh nhau đi.”
Nhóm nhỏ của tôi bắt đầu lên sàn nhảy. Đã lâu tôi không nhảy nhót gì,

và tôi hơi ngạc nhiên thấy mình nhanh chóng hòa vào giai điệu. Một phần
trong tôi vẫn có thể cảnh giác, nhưng cơ chế cảnh báo Strigoi sẽ báo động
cho tôi ngay khi có nguy hiểm. Cơn buồn nôn đó rất khó bỏ qua.

Nhưng sau một giờ nhảy nhót, không có tên Strigoi xuất hiện. Chúng

tôi rời sàn nhảy và bắt đầu đi vòng quanh câu lạc bộ, rồi đi ra ngoài rà soát
cả khu vực. Không có gì.

“Có câu lạc bộ nào gần đây không?” tôi hỏi.
“Có,” Artur đáp. Anh ta lực lưỡng, tóc cắt ngắn và nụ cười sẵn sàng.

“Cách đây vài tòa nhà.”

Chúng tôi đi theo và nhận thấy khung cảnh tương tự: một câu lạc bộ bí

mật trong ngôi nhà đổ nát. Nhiều đèn nhấp nháy hơn. Đông đúc hơn. Âm
nhạc ầm ĩ hơn. Điều bắt đầu khiến tôi khó chịu chính là mùi. Chừng ấy
người toát ra rất nhiều mồ hôi. Tôi tin chắc con người cũng ngửi thấy. Với
chúng tôi, thứ mùi ấy phát ngấy. Tamara và tôi nhìn nhau, nhăn mũi, không
cần phải nói ra lời.

Chúng tôi lại đi lên sàn nhảy, và Lev định đi lấy đồ uống. Tôi đấm vào

tay anh ta.

Anh ta kêu lên bằng tiếng Nga, tôi nhận ra đó là một câu chửi thề.

“Sao thế?”

“Ngốc! Cậu định giết một tên nhanh gấp đôi cậu trong lúc say à?”
Anh ta nhún vai không thèm bận tâm, và tôi cố không đấm vào mặt

anh ta. “Một ly đâu có chết. Hơn nữa, chẳng có...”

“Trật tự!”
Cảm giác đảo lộn kì lạ đó đang xuất hiện trong tôi. Quên mất lớp vỏ

bọc, tôi dừng nhảy, quan sát đám đông tìm nguồn gốc. Dù dựa vào giác
quan để cảm nhận Strigoi, tôi cũng thấy khó khi phải tìm trong đám đông.
Tôi đi mấy bước ra phía cửa, và cơn buồn nôn giảm đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.