HẸN MÁU - Trang 211

“Tamara phải làm khuya. Cô ấy đã định ra về rồi, nhưng...”
Cậu ta hướng về phía cửa. Mặt trời sắp lặn, trời tím sẫm, hơi có chút

màu cam nơi chân trời. Tamara làm việc trong tầm đi bộ, và dù không có
nguy hiểm thực sự, tôi cũng không muốn bỏ cô một mình sau khi mặt trời
lặn. Tôi đứng dậy. “Đi nào, mình đi đón cô ấy.” Tôi quay sang chỗ Lev và
Artur, “Hai người cứ ở nhà.”

Tôi cùng Denis đi khoảng nửa dặm tới văn phòng Tamara làm việc.

Cô làm công việc sắp xếp và sao chụp ở văn phòng, rõ ràng có một chương
trình khiến cô về muộn. Chúng tôi gặp cô ở cửa và đi về nhà mà không gặp
sự cố gì, cùng vui vẻ nói chuyện về kế hoạch đi săn đêm nay. Khi tới tòa
nhà của Tamara, tôi nghe tiếng rên rỉ kì lạ bên kia đường. Chúng tôi quay
lại, Denis cười khùng khục.

“Chúa ơi, lại là bà điên đó,” tôi lẩm bẩm.
Tamara sống ở khu vực cũng không đến nỗi tồi tệ, nhưng ở thành phố

nào cũng vậy, luôn có người vô gia cư và ăn mày. Người đàn bà chúng tôi
nhìn già gần như Yeva, thường đi dọc con phố, lẩm bẩm một mình. Hôm
nay, bà ta nằm trên đường, kêu những tiếng kì lạ trong lúc khua chân tay
như con rùa.

“Bà ấy bị đau à?”
“Không. Chỉ điên thôi,” Denis đáp. Cậu ta và Tamara bước vào trong,

nhưng tôi không nỡ bỏ rơi bà già. Tôi thở dài.

“Tôi quay lại ngay.”
Đường phố tĩnh lặng (trừ tiếng bà già) và tôi đi qua không sợ xe cộ.

Tới nơi, tôi giơ tay đỡ, cố không nghĩ tay bà bẩn thế nào. Denis đã nói, bà
chỉ có vẻ điên. Bà không bị đau, và rõ ràng muốn nằm xuống. Tôi rùng
mình, cố rũ từ điên ra khỏi mình và Lissa, nhưng đây mới là điên thật. Tôi
thực sự, thực sự hi vọng linh hồn không bao giờ đẩy chúng tôi tới mức này.
Bà già vô gia cư có vẻ ngạc nhiên nhưng nắm lấy tay tôi và hào hứng nói
bằng tiếng Nga. Bà định ôm tôi cảm ơn, nhưng tôi lùi lại và giơ tay lên, ra
dấu “lùi lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.