HẸN MÁU - Trang 233

“Không buồn tẻ lắm. Anh có bầu bạn.”
Dimitri nhìn về phía tôi, tay giơ cuốn sách. Một cuốn sách Viễn Tây.

Thói quen cũ này khiến tôi sốc chẳng kém gì vẻ ngoài mới của anh. Có
điều gì đó quá đỗi... bình thường. Anh vẫn thích đọc tiểu thuyết Viễn Tây
hồi còn là ma cà rồng lai, và tôi vẫn chế nhạo rằng anh thích trở thành một
chàng cao bồi. Không hiểu sao tôi nghĩ sở thích của anh sẽ thay đổi. Hi
vọng một cách phi lí, tôi nhìn anh để xem có nhận ra dấu hiệu biến chuyển
tích cực nào không, chẳng hạn anh đã trở về như ngày xưa trong lúc tôi say
ngủ. Cả một tháng rưỡi kia biết đâu chỉ là một giấc mơ.

Không. Đôi mắt đỏ và vẻ mặt khắc nghiệt nhìn tôi. Hi vọng tan vỡ.
“Em đã ngủ rất lâu,” Dimitri nói thêm. Tôi nhìn nhanh ra cửa. Đen kịt.

Đã đến đêm. Chết tiệt. Tôi chỉ muốn một giấc ngủ hai tiếng. “Và em đã
ăn.”

Sự thích thú trong giọng anh khiến tôi bực dọc. “Phải, thế đấy, em rất

kém chịu đựng trước món pizza xúc xích. Anh muốn gì nào?”

Dimitri đánh dấu vào cuốn sách và đặt nó lên bàn. “Muốn gặp em.”
“Thật à? Em tưởng mục tiêu duy nhất của anh là biến em thành một kẻ

đội mồ sống dậy.”

Anh không thừa nhận, khiến tôi càng bực hơn. Tôi ghét cảm giác bị lờ

đi. Anh bảo tôi ngồi xuống.

“Em đứng mãi không mệt à?”
“Em vừa dậy. Hơn nữa, nếu em có thể đứng suốt cả tiếng đồng hồ ném

bàn ném ghế thì đứng chút ít này có là gì.”

Tôi không biết tại sao mình vẫn đốp chát như thường lệ. Thực ra, xét

theo hoàn cảnh này, lẽ ra tôi chỉ nên lờ anh đi. Tôi nên im lặng thay vì tham
gia. Tôi đoán bản thân tôi hi vọng nếu mình vẫn đùa như thường lệ, tôi sẽ
có được các phản ứng của Dimitri ngày xưa. Tôi nén một tiếng thở dài. Lại
nữa rồi, tôi quên mất các bài học của Dimitri. Strigoi không phải con người
ngày xưa của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.