gái dùng linh hồn khác hay không. Hãy đối mặt với nó di, Liss. Chúng ta có
thể dành thời gian đoán xem Avery Lazar nghĩ gì và chẳng đi tới đâu cả.”
“Phải, phải.” Cô ra khỏi giường và xuống ngồi cạnh tôi trên sàn.
Nhưng cậu biết gì không? Tớ có cảm giác nói chuyện được với cậu suốt
nhiều giờ. Cậu mới ở đây mười phút, mà có cảm giác... ồ, như cậu chưa bao
giờ đi vậy.”
“Phải.” tôi đồng ý. Trước khi Dimitri trở thành Strigoi, ở bên anh cũng
thấy tự nhiên và thoải mái. Ở với Lissa cũng tự nhiên và thoải mái - theo
một kiểu khác. Trong nỗi đau về Dimitri, tôi gần như quên mất những gì
mình có với Lissa. Hai người họ là hai mặt của tôi.
Bằng kiểu đoán ý nghĩ kì lạ của mình, Lissa nói, “Tớ thực sự muốn
nói những điều vừa rồi. Tớ xin lỗi vì những gì đã nói, như thể mình là
người có quyền định đoạt số phận cậu. Tớ không có. Nếu cậu muốn ở lại
bảo vệ tớ, cậu sẽ làm thế vì lựa chọn và vì lòng tốt. Tớ muốn cậu sống và
lựa chọn cuộc sống của riêng mình.”
“Không có gì là ‘tử tế’ ở đây cả. Tớ vẫn luôn muốn bảo vệ cậu. Giờ
cũng vậy.” Tôi thở dài. “Tớ chỉ là... có chuyện cần giải quyết. Tớ phải tập
trung, và tớ xin lỗi vì đối xử không tốt với cậu.” Có rất nhiều lời xin lỗi,
nhưng tôi nhận ra điều xảy đến với những người ta thực sự tin tưởng. Ta
tha thứ cho nhau và đi tiếp.
Lissa ngập ngừng, nhưng tôi biết cô sẽ hỏi. “Vậy... chuyện gì đã xảy
ra? Cậu có... cậu có tìm thấy anh ấy...?”
Mới đầu tôi không nghĩ mình muốn nói chuyện này, nhưng rồi nhận ra
mình cần phải nói. Chuyện là, có nhiều thứ đã xảy đến với cả tôi và Lissa.
Thứ nhất, cô đã coi sự hiện diện của tôi bên cạnh là hiển nhiên. Thứ hai, tôi
đã không tâm sự thật, sau đó còn oán giận cô. Nếu chúng tôi định bù đắp
tình bạn này và tha thứ cho nhau, chúng tôi không được phép giẫm lại vết
xe đổ trong quá khứ.
“Tớ đã tìm ra anh ấy.”