HẸN ƯỚC - Trang 108

"Cả cuộc đời là một trò chơi," hắn nói nhẹ bẫng.

"Anh không phải đàn ông," Lidian nói qua kẽ răng của nàng. "Anh chẳng

là cái thá gì ngoại trừ một tên đỏm dáng hèn nhát. Tấn công một người phụ
nữ mà anh đã từng tự nhận mình yêu là việc hèn hạ nhất, đê tiện nhất..."

"Anh đã yêu em." Hắn cười khùng khục và lắc đầu, như thể nàng là một

đứa trẻ. "Lidian, em không hiểu tí gì về bản tính của đàn ông sao? Anh nói
thật tất cả mọi thứ anh nói với em."

"Vậy tại sao anh lại hứa những lời mà anh chưa bao giờ giữ? Tại sao anh

lại tự nhận anh muốn tôi và rồi không bao giờ trở lại với tôi?"

Chance nhún vai. "Thời gian trôi đi... và anh đã quên mất em đáng mê

say như thế nào. Nhưng anh có quan tâm đến em, theo đúng kiểu của anh."

"Theo đúng kiểu của anh hả?" Lidian ngây người lặp lại. Một tràng cười

giòn giã nổ ra từ cổ họng của nàng. "Chúa ơi, tôi đúng là con ngốc mà!"
Nàng trợn mắt nhìn hắn với cơn tức giận lạnh lẽo khiến nụ cười của Chance
héo đi, hắn vặn mình một cách không thoải mái. "Mang tôi trở về đi," nàng
nói.

"Anh e là anh không thể làm thế.

Giọng nói của Lidian rất êm dịu. "Nếu anh gây hại đến ngài De Gray

bằng bất cứ cách nào, tôi chắc chắn anh sẽ phải trả giá. Nếu anh xúi giục
anh ấy thách đấu với anh, và anh ấy không giết được anh... tôi sẽ làm. Tôi
thề trên chính mạng sống của tôi rằng tôi sẽ làm."

Chance ngó đăm đăm vào nàng vì sửng sốt, và rồi hắn bật cười. "Đúng là

một cô bé tàn bạo! Anh chưa bao giờ ngờ rằng có thứ cảm xúc như thế
trong em. Những lời hứa thực sự đã có một quãng nghỉ rất thú vị."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.