HẸN ƯỚC - Trang 106

Nàng quay lại phía âm thanh phát ra từ giọng của một người đàn ông.

Cho sự ngạc nhiên của nàng, nàng trông thấy Chance Spencer đang đứng ở
đó. Hắn mặc bộ quần áo tối màu và một chiếc cravat bằng lụa màu đen với
một chiếc kẹp trang trí bằng kim cương và vàng. Chiếc quần ống túm của
hắn được may quá bó, phô bày cả một đống những cơ bắp đàn ông như một
con công đực phô bày chùm lông đuôi của nó vậy.

Hai hàng lông mày của Lidian nhíu lại. "Anh đang làm gì ở đây?"

"Anh đến để gặp em," hắn ung dung nói.

Một nụ cười khinh miệt chạm trên môi nàng, và nàng bắt đầu bước vượt

qua hắn ta mà không thèm nói một lời. Hắn tóm lấy cổ tay nàng trong một
cái siết chặt. "Em không thể thực sự có ý định bước tránh khỏi anh," hắn
nói. "Không khi tất cả đàn bà ở Luân Đôn này đều muốn anh."

Nàng lắc đầu sửng sốt trước sự vênh vanh của hắn ta và rút cổ tay nàng

ra.

Hắn không chịu thả nàng. "Khá là ấn tượng," hắn nhận định, "khi chiếm

được một gã mang họ De Gray. Với tất cả sự giàu có và địa vị xã hội mà
một người đàn bà thèm muốn. Hắn có biết em là của anh trước rồi không,
em yêu?"

"Tôi chưa bao giờ là của anh."

"Chuyện đó có thể chữa được," hắn đáp. Trước khi nàng có thể phản

ứng, hắn đã lấy tay bịt mồm nàng và khóa cánh tay còn lại quanh eo nàng.
Hắn lôi nàng đi với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc trong khi nàng vùng vẫy
để tự giải thoát mình. Chance kéo nàng vượt qua một hàng cây, ra khỏi tầm
nhìn từ bữa tiệc chèo thuyền. Có một chiếc xe ngựa thuê đang đợi trên con
đường gần đó. Lơ mơ Lidian nghĩ rằng nàng đã nghe thấy tiếng Dollie gọi
tên nàng, nhưng đó có lẽ chỉ là một tiếng dội lại từ trái tim đang đập điên
cuồng của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.