HẸN ƯỚC - Trang 105

Lidian mỉm cười. "Mình không hề ngạc nhiên." Nàng nhìn thấy hình ảnh

một hàng những người bắn cung phía sau những căn lều, và theo dõi khi
một vài người phụ nữ thành thạo bắn mũi tên vào các tấm bia bằng cỏ khô.

"Cậu có muốn thử không?" Dollie hỏi, chú ý đến vẻ quan tâm của nàng.

"Nó không khó như nó có vẻ thế đâu."

Trong nửa giờ tiếp theo hoặc hơn, Doliie cố gắng dạy cho Lidian kĩ năng

bắn cung trong khi cả hai người không thể ngừng cười trước những mũi tên
bay toán loạn của nàng. Sau khi bắn trượt tấm bia hết thảy các lần, Lidian
đưa cây cung cho Dollie với một nụ cười nhăn nhó. "Mình tốt hơn là nên
dừng bây giờ thôi, trước khi mình lỡ xiên phải ai đó." Nàng nâng bàn tay
phủ lấy chiếc còi tí xíu mà nàng quyết định đeo nó quanh cổ từ ngày hôm
đó. "Mình đeo thứ này để gặp may mắn, nhưng mình e là nó không được
hữu hiệu cho lắm. Tạ ơn chúa vì bắn cung không phải là một kĩ năng mà
phải cần dùng trong tất cả mọi ngày trong cuộc đời này."

"Dù vậy nó vui mà." Dollie khớp một mũi tên lên cây cung và cẩn thận

ngắm. Vừa lúc đó có một quý ông trẻ đẹp trai lại gần cô, và Dollie đã trông
thấy anh từ đuôi mắt của mình. Cô bắn mũi tên đi, chủ tâm để nó chệch xa
tấm bia ngắm. "Ngài Bolton," cô e thẹn nói, "ngài có thể giúp tôi ngắm bắn
được không? Tôi dường như không thể thành thạo việc này."

Lidian muốn cười phá lên. Dollie cực giỏi trò bắn cung và có thể bắn

trúng hồng tâm bất cứ khi nào cô ấy muốn. "Mình tin rằng mình sẽ lại chỗ
của mẹ mình," Lidian nói, mỉm cười khi nàng bước đi.

Băng qua phía sau một chiếc lều, nàng tận hưởng cơn gió mát thổi qua

gương mặt và cổ họng nàng. Nàng mặc một chiếc váy len màu xanh và một
chiếc áo choàng mỏng, mái tóc đen của nàng được cuốn và ghim lại phía
sau gáy nàng.

"Lidian."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.