HẸN ƯỚC - Trang 103

Sáng hôm sau bà gặp Garrett khi họ cùng hướng đến cầu thanh lớn để đi

dùng bữa sáng. Bà đứng lại ngay lập tức khi bà trông thấy ông ta, cảm thấy
lúng túng khủng khiếp.

"Phu nhân Acland," ông ta nói với vẻ mặt không đọc được. "Bà đã không

tham gia với tôi tối qua."

Elizabeth đứng giữa hành lang và gượng trả lời. "Vâng, tôi... tôi có cảm

giác cuộc trò chuyện vào lúc muộn của chúng ta đã trở nên hơi quá riêng
tư. Thế nên tôi quyết định sẽ thôi không đến nữa."

Ông ta nhíu mày và nhìn chăm chăm vào bà trong một lúc lâu. "Tôi hiểu

rồi."

Elizabeth cảm thấy cần phải giải thích thêm. "Tôi rất thích các cuộc bàn

luận của chúng ta, thưa ngài. Thực ra thì tôi đã trông đợi nó hàng đêm, dù
sao đi nữa..." bà ngừng lại, thầm hỏi làm sao để thanh minh cho đủ.

Ông ta bước lại gần hơn, làm bà giật mình bằng cách với lấy tay bà.

Những ngón tay to lớn, ấm áp của ông ta siết lấy ngón tay bà khiến bà run
lên một cách kì quặc. "Phu nhân Acland," ông ta trầm nói, "làm ơn hãy nói
với tôi nếu bằng cách nào đó tôi đã xúc phạm đến bà."

"Không đâu, thật vậy đó," Elizabeth trả lời, bất ngờ thở khan. Lúc này

ông ta đang đứng ngay bên cạnh bà, mùi hương của ông ta vương vấn
quanh bà, làn da trắng mờ tương phản với sắc ngăm ngăm trên bàn tay của
ông ta. Giọng ông ta trở nên dịu dàng khác thường, và dường như ông ta đã
lựa chọn từng câu chữ vô cùng cẩn thận. "Hãy để tôi cam đoan với bà, thưa
phu nhân, rằng tôi đặt bà ở vị trí đáng kính nhất. Tôi quý trọng tất cả những
tâm sự của bà, những như tôi hy vọng bà quý trọng những tâm sự của tôi."

"Đương nhiên rồi," Elizabeth cố gắng nói, nâng ánh nhìn của bà lên gặp

ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.