những cảm xúc cá nhân, những điều họ thích và những điều họ không
thích.
Trong bóng tối tĩnh lặng, được chiếu sáng bởi ngọn lửa nhỏ duy nhất
trong lò sưởi, đã trở nên dễ dàng với Elizabeth để bộc lộ những điều về bản
thân bà mà bà chưa bao giờ thú nhận lúc ban ngày. Garrett cũng để lộ
những điều tương tự, cho phép bà biết đến phần riêng tư trong người ông
ta, vài điều mà chỉ một vài người mới có đặc quyền trông thấy. Ông ta vô
cùng khác so với chồng bà. John lúc nào cũng là một quý ông, trầm tĩnh và
tinh tế, với những bản tính hòa nhã nhất. Garrett, bằng việc so sánh, đã kể
cho bà nghe những câu chuyện về quá khứ của ông ta, những câu chuyện
rực rỡ sắc màu và thi thoảng có chút tục tĩu. Ông ta sở hữu nét đặc trưng
đậm chất đàn ông phàm tục đã gợi trí tò mò nơi bà cũng nhiều như đã khiến
bà choáng váng.
Elizabeth nhận ra bản thân bà đã thích thú những buổi thư giãn riêng tư
đó quá nhiều. Hai đêm trước, dù sao đi nữa, bà đã quyết định sự thân mật
của họ đã đi quá giới hạn. Bà đã trở nên hăng hái với mô tả của ông ta về
Paris, thành phố bà luôn mơ được ghé thăm, đến mức bà đã kêu lên mà
không kịp suy xét, "Ôi, tôi muốn được ngắm nhìn nó biết bao nhiêu!"
"Ngày nào đó tôi sẽ chỉ cho bà," ông ta đáp lại, rất là bình thản như thể
đó là nơi có thể tìm thấy ở cuối con đường, thay vì ở trong một đất nước xa
lạ. Cả đêm sau khi họ từ biệt, Elizabeth đã tự hỏi ý của ông ta là gì. Có phải
ông ta đang ngấm ngầm cho rằng họ sẽ đi du ngoạn đến đó cùng nhau
không? Làm sao ông ta có thể liệt bà vào cùng hạng với những người bạn
khác giới lẳng lơ của ông ta? Một quả phụ khát tình – đó chắc chắn là điều
ông ta nghĩ về bà. Hừm, bà không thể cho phép sự hiểu lầm như thế tiếp tục
tiếp diễn. Tối hôm sau bà đã ở trong căn phòng của bà thay vì tham gia
cuộc chuyện trò về đêm với ông ta, và trong nhiều giờ bà đã phải trằn trọc
nằm dỗ giấc ngủ.