HẸN ƯỚC - Trang 121

"Anh ấy tốt hơn là nên nói được," Lidian nói với một cái nhíu mày cười

cợt. "Ít nhất đủ lâu để nói lời thề của anh ấy."

"Eric nhờ ta mang cái này lại cho cháu." Garrett đưa cho nàng một chiếc

hộp nhung nhỏ.

Lidian ngạc nhiên nhận món quà. Không có gì có thể làm nàng hài lòng

hơn món quà cưới anh đã trao cho nàng: lời hứa sẽ khiến trang viên của gia
đình nàng lấy lại toàn bộ vẻ đẹp hoa lệ xưa cũ của nó. Niềm vui tràn ngập,
nàng đã ném mình vào vòng tay anh. "Nếu như anh biết em đã mơ được
trông thấy Acland Hall như trước kia thế nào," nàng đã nói, và trải những
nụ hôn trên gưưong mặt anh. "Đó là điều tuyệt vời nhất em có thể thỉnh
cầu... ừm, điều thứ hai."

"Thứ gì là đầu tiên?" anh dịu dàng hỏi.

"Anh," nàng đáp với một nụ cười, nhìn đăm đắm lên anh với đôi mắt

sáng lấp lánh.

Khi Lidian mở chiếc hộp nhung, Garrett thoáng nhìn về phía Elizabeth

với sự thán phục rõ ràng. Ánh mắt ông chu du trên thân hình gọn ghẽ của
bà, phủ lên một chiếc váy lụa màu đào. "Anh chắc chắn là không nói hai
bọn em rời nhau ra," ông lẩm bẩm.

Elizabeth đảo tròn con mắt. "Thị lực của anh hẳn phải yếu rồi."

Lidian nhìn vào trong chiếc hộp và nâng chiếc còi bằng vàng khối lên,

được đính với những viên kim cương và được treo trên một sợi dây dài
bằng vàng. Nàng mỉm cười, hiểu ý nghĩa của nó là gì, và vội vàng hôn lên
nó.

"Một thứ đồ trang trí bé nhỏ tuyệt vời," Elizabeth nói, nhìn chằm chằm

một cách kì quặc vào chiếc còi. "Nhưng chắc chắn con không thể đeo nó
với chiếc váy cưới của con được đâu, cưng à."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.