HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 247

17

Buổi tối hôm ấy, Ngô Hiểu về rất muộn. Vừa bước vào nhà, anh ngáp ngắn
ngáp dài, nằm ngay lên giường. Lâm Tinh hỏi: “Anh Hiểu, anh buồn ngủ
lắm à?” Ngô Hiểu không lên tiếng, trả lời cô bằng nhịp thở nặng nề của
người ngủ. Lâm Tinh xuống bếp, pha cho anh một ly sữa nóng, gọi anh dậy
uống. Báo chí nói, sữa có tác dụng an thần dưỡng khí. Cho nên dạo này tối
nào cô cũng ép anh uống một ly sữa nóng trước khi ngủ. Ngô Hiểu ngồi
dậy, hoàn thành nhiệm vụ uống hết ly sữa, sau đấy cứ càu nhàu ca sĩ hôm
nay không đến, làm hại bọn anh phải diễn đến lúc này. Thấy anh uống hết
ly sữa lại nằm vật xuống giường, Lâm Tinh lôi anh dậy, nói: “Anh Hiểu,
đừng ngủ vội, có chuyện này em nói với anh.” Mắt Ngô Hiểu đã nhắm lại,
chỉ có mũi thở khò khè. Anh nói, Có chuyện gì để hôm sau, bây giờ buồn
ngủ lắm rồi.

Lâm Tinh lớn tiếng: “Cái Hân chết rồi, anh biết không?”

Lúc này Ngô Hiểu mới mở mắt, sau một hồi phản ứng, anh cố mở mắt hỏi:
“Có chuyện gì? Em nghe ai nói?”

“Người của Sở Công an hôm nay đến ngõ Tĩnh Nguyên tìm. Cái Hân chết
rồi, Aly mất tích.”

Ngô Hiểu chống tay nhổm người: “Em có gặp người của Sở Công an
không? Họ nói Hân chết rồi à?”

Lâm Tinh quỳ lên giường, quỳ trước mặt Ngô Hiểu, cô không trả lời điều
anh đang kinh ngạc, mà hỏi: “Có đúng bố cho Aly rất nhiều tiền phải
không?”

Ngô Hiểu ngồi dậy, nhìn Lâm Tinh, hoàn toàn không hiểu gì: “Cái gì, bố
cho Aly tiền? Cho tiền làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.