HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 288

21

Ngô Hiểu về đến nhà.

Trời vẫn chưa sáng hẳn. Anh khẽ mở cửa, khẽ đóng cửa, cố gắng không
gây tiếng động. Lúc đi qua phòng khách vào phòng ngủ, phát hiện bóng
Lâm Tinh trong ánh sáng ban mai. Lâm Tinh đã mặc áo quần, ngồi trên
sofa, ánh mắt bắt gặp ánh mắt Ngô Hiểu. Anh tránh ánh mắt, không nói gì,
cứ vậy cúi đầu vào phòng ngủ.

Lâm Tinh vào cùng, cô cẩn thận hỏi: “Anh đi đâu đấy?”

Ngô Hiểu ngồi trên giường, không ngước lên, nói: “Ngủ không được, đi ra
ngoài một lúc.”

Lâm Tinh biết lúc này không nên nói nhiều, cô cũng rối lòng như Ngô
Hiểu. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, vào bếp làm bữa sáng, vừa làm vừa nín
thở nghe động tĩnh trong phòng ngủ. Cô bày bữa sáng đơn giản lên bàn, đi
vào phòng ngủ định gọi Ngô Hiểu, Ngô Hiểu vẫn ngồi cúi đầu buồn rầu
bên giường, làm trái tim Lâm Tinh đau đớn, nát tan. Cô đi tới, quỳ xuống,
ôm hai chân anh, nói: “Anh Hiểu, em biết anh rất buồn. Em cũng buồn như
anh. Nhưng trong nhà anh là nam giới, anh phải giúp em thoát khỏi khó
khăn. Anh đừng như thế, chúng ta phải kiên cường.”

Ngô Hiểu vẫn không ngước lên, Lâm Tinh không thấy nước mắt trong mắt
anh. Cô xoa nhẹ bàn tay anh, hồi lâu sau anh mới dần phục hồi tri giác,
ngón tay động đậy, có chút sức mạnh truyền sang hai bàn tay Lâm Tinh.
Sau đấy anh rụt tay lại, đứng dậy, ra ngồi bên bàn ăn phòng khách. Lâm
Tinh đến múc cháo cho anh. Cháo nấu bằng nồi áp suất, rất ngon. Hai
người ngồi đối điện, lặng lẽ ăn như cái máy. Cháo nấu rất nhừ, nhưng cả
hai không ai thấy ngon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.