HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 131

Cô gái cúi đầu như đang suy tư điều gì. Sau giây lát, cô ngước lên: “Thưa
bác, cháu có thể hỏi bác một câu được không ạ?”

Ông Thiên gật đầu: “Cháu cứ hỏi.”

Cô gái nói: “Tại sao bác lại quan tâm đến cháu như vậy?”

Ông Thiên nhìn quanh, nhìn những tòa tháp bằng đá đầy tì vết, rồi trả lời:
“Không tại sao, Đức Phật đã dạy ‘vô duyên đại từ, đồng thể đại bi’ rồi. Một
người gặp điều bất hạnh, mọi người phải cùng thương yêu, không nhất thiết
có duyên do quan hệ gì. Lẽ nào cháu không tin con người ai cũng có lòng
từ bi?”

Ánh mắt cô gái long lanh, nói không chút giấu giếm: “Chúng ta đều là
những kẻ phàm phu tục tử, không hận thù vô duyên vô cớ, không yêu
thương vô duyên vô cớ. Có phải lòng từ bi của bác là vì con trai bác?”

Ông Thiên không hề ngạc nhiên trước những lời sắc sảo của cô gái. Ông
gật đầu hiểu rõ, nói: “Cháu nói cũng đúng. Người Trung Quốc chúng ta
thích đi lễ Phật. Nhưng trong cốt tủy vẫn là cương thường đạo lý của Nho
gia: quân thần phụ tử, tam tòng tứ đức, yêu thương và hận thù vì có mối
quan hệ với nhau. Cháu phân tích rất đúng, rất phù hợp với nhân tình thế
thái. Bác quan tâm đến cháu là bởi một trong những nguyên nhân quan
trọng ấy là bác yêu con trai của bác.”

Cô gái cười nhạt, hỏi tiếp: “Chẳng phải bác không tán thành anh Hiểu với
cháu sao? Tại sao bác vì anh ấy lại quan tâm đến cháu?”

Ông Thiên thoáng chút do dự, thẳng thắn dứt khoát như với người cùng
trang lứa, nói một câu quan trọng nhất: “Bác quan tâm đến cháu còn xuất
phát từ một quan hệ khác.”

“Thưa bác, đó là quan hệ gì?”

“Quan hệ trao đổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.