HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 141

không ngủ ấy của sáu tỉ con người trên trái đất như thế nào? Lâm Tinh nói,
nên đến đài Thế kỷ Trung Hoa, đấy là công trình mừng thiên niên kỷ mới.
Ngô Hiểu nói, đấy là nơi các vị lãnh đạo nhà nước đến, chắc chắn sẽ được
bảo vệ nghiêm ngặt. Lâm Tinh lại đề xuất một nơi khác: Trường Thành,
Trường Thành tượng trưng cho Trung Quốc. Nhưng sau đấy hai người lại
nghe nói, nhân dân thế giới coi Trường Thành là tượng trưng cho toàn trái
đất, cái ngày vắt qua hai thế kỷ, người nước ngoài đã vây lấy Trường
Thành. Ngô Hiểu nói, hay là đến quán bar Thiên Đường, chắc chắn hôm ấy
ban nhạc của anh sẽ biểu điễn. Lâm Tinh nghĩ rồi nói, cũng được, “Thiên
Đường” tượng trưng lý tưởng của loài người. Đấy cũng là nơi lần đầu tiên
Lâm Tinh gặp Ngô Hiểu, là thánh địa tình yêu của cô. Vào khoảnh khắc
bước vào thiên niên kỷ mới được nghe lại khúc nhạc “Hẹn ước nơi thiên
đường” ở “Thiên Đường” vừa tượng trưng cho nơi bắt đầu của hai người và
cũng là chốn về của họ. Vậy là đã quyết định.

Bây giờ những câu chuyện như thế giữa hai người càng ngày càng ít, có thể
chỉ còn nói những chuyện nhạt nhẽo không chút hứng thú. Gấp xong chăn,
cô giúp Ngô Hiểu hâm nóng lại cơm và bày bát đũa lên bàn. Lúc ăn, hai
người chỉ ăn cơm, ngoài tiếng bát đũa leng keng ra không ai nói năng gì.

Ăn xong thì đã mười một giờ, bữa cơm không ra bữa sáng, không ra bữa
trưa. Đang rửa bát trong bếp, bỗng Lâm Tinh nói với Ngô Hiểu:

“Anh Hiểu, hôm qua em gặp bố anh đấy.”

Ngô Hiểu cầm cái khăn lau bàn vào bếp, nghe vậy đứng sững lại.

“Em gặp ở đâu?”

“Em gặp ở chùa Đàm Chá. Hình như bố anh theo đạo Phật.”

“Em có nói chuyện với bố không?”

“Có nói, bố bảo anh về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.