HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 144

Người kia không phải là lãnh đạo ban ca nhạc mà chính là bố của Ngô
Hiểu.

Màn hai bố con bí mật gặp nhau làm cho Lâm Tinh nóng ran, chừng như
sắp khóc, không phải khóc vì Ngô Hiểu mà vì chính mình. Trông thấy cảnh
tượng ấy tưởng như mình sắp bị bỏ rơi. Cô phải để cho hai bố con Ngô
Hiểu đoàn tụ, nếu không trong cuộc chiến tranh lạnh này phần thất bại chắc
chắn sẽ thuộc về cô.

Một mình ra khỏi câu lạc bộ Quốc tế không khỏi cảm thấy lẻ loi, cô đơn.
Tối hôm ấy Lâm Tinh không ăn gì, mà cũng không cảm thấy đói. Rất muộn
Ngô Hiểu mới về. Cô đi lấy nước, treo áo quần cho anh, không nhắc gì đến
chuyện ở câu lạc bộ Quốc tế, cũng cố tình không nói gì đến chuyện đài
truyền hình và chương trình MTV. Sau khi lên giường, tắt đèn, cô định nói,
anh Hiểu, chúng mình có chuyện cần nói với nhau thì Ngô Hiểu nói trước.

“Hai hôm nữa đến sinh nhật bố anh, anh cũng định về thăm nhà.”

Ngô Hiểu nói trước, khiến Lâm Tinh có phần bị động và lúng túng. Cô bày
tỏ rõ ràng: “Ừ, anh nên về.” Ngừng giây lát, cô lại chủ động: “Ngày mai
chúng mình đi mua tặng phẩm mừng sinh nhật bố. Có thể biếu với danh
nghĩa hai ta.” Nói xong, cô thêm một câu: “Bố sẽ không vui, chỉ với danh
nghĩa một mình anh cũng được.”

Cô nói rất dịu dàng, có tính sự vụ, hoàn toàn không có ác ý hoặc tình cảm.
Rõ ràng Ngô Hiểu rất phấn khởi, anh nói:

“Chúng mình sẽ tặng gì?”

Lâm Tinh chú ý, chỉ cần cô bình tĩnh hòa nhã nói đến bố Ngô Hiểu, vẻ mặt
Ngô Hiểu tươi lên, lòng những phấn khởi, lời lẽ cũng chủ động. Dần dần cô
mới nhận ra điều ấy, dần dần mới biết anh rất nhớ bố. Lòng Lâm Tinh đôi
phần bối rối, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh hỏi:

“Bố thích gì nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.