HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 148

Trường Thiên của cô viết đã đăng chưa, cô mới trả lời: “Vẫn chưa đăng, là
bởi chị chưa biết đánh giá như thế nào về cái ông chủ của xã hội chủ nghĩa
Ngô Trường Thiên.”

Tất nhiên Vệ Hoa không hiểu sự băn khoăn của Lâm Tinh, cậu ta tỏ ra khó
hiểu: “Chị đã phỏng vấn rất nhiều người rồi cơ mà?” Rồi như sực tỉnh:
“Hay là chị sắp thành người một nhà, nên không tiện khen? Có điều gì đâu,
cứ khách quan mà nói.”

Từ lúc nghe nói Lâm Tinh và Ngô Hiểu kết bạn, lời lẽ của Vệ Hoa pha chút
chế giễu, tất nhiên có đôi chút ghen tị, Lâm Tinh nhìn ra. Hai người đứng
nói chuyện đến nửa tiếng đồng hồ bên cái cửa kính to, lúc chia tay, Vệ Hoa
mong giữ liên lạc với nhau, mong có dịp tâm tình trò chuyện. Cậu ta nói
với Lâm Tinh, bắt đầu từ khi làm thủ tục đi du học Mỹ, cậu không muốn
lên máy bay ngay, nhưng hôm nay đến cửa máy bay rồi mới phát hiện có
quá nhiều chuyện lưu luyến, nhất là đối với Lâm Tinh. Cậu ta nói: “Chị là
người con gái duy nhất mà em thích. Chị là nguyên nhân để em lưu luyến.”

Lâm Tinh biết cậu ta nói câu ấy rất chân tình, nhưng cậu ta không phải là
người kích động như Ngô Hiểu. Tiếp theo không xảy ra bất cứ câu chuyện
lãng mạn nào không tính đến hậu quả. Hai người chia tay rất bình thường,
chúc mừng lẫn nhau, cùng hẹn gặp lại và cũng đều biết có thể không bao
giờ gặp lại.

Lâm Tinh rời sân bay về thẳng nhà. Ở cửa có một người đàn ông đang
đứng. Trời đã tối, qua mái tóc xõa ngang vai, cô nhận ra đấy là tay chơi
organ trong ban nhạc của Ngô Hiểu. Vừa trông thấy Lâm Tinh, anh này nói
ngay: “Ôi, Hiểu không đi với em à?”

“Không, anh ấy về chỗ bố.”

“Em với Hiểu... vẫn sống chung đấy chứ?”

Suýt nữa thì Lâm Tinh không hiểu câu nói ấy, cô ngớ ra hồi lâu. Năm ấy,
trai và gái hợp rồi tan là chuyện thường tình. Cô gật đầu: “Vẫn sống với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.