HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 147

Lâm Tinh rất cảm kích, nghĩ bụng ở đời này có nhiều người tốt. Cô nói:
“Em cứ yên tâm, chị có người chăm sóc rồi.”

“Ai đấy?”

“Bạn trai của chị.”

“Bạn trai?” Vệ Hoa bán tín bán nghi, cười nhạt: “Không phải anh Hiểu
chứ?”

Lâm Tinh cũng cười: “Chính anh ấy.”

Vệ Hoa có phần ngạc nhiên, có phần trào lộng: “Anh ấy chăm sóc được chị
cơ à?”

Lâm Tinh không hiểu Vệ Hoa hỏi vậy là vì có cái nhìn không đúng với con
nhà giàu hay vì ác ý với Ngô Hiểu, cô nửa đùa nửa thật chỉ vào Vệ Hoa,
cảnh cáo: “Em đừng nói xấu anh ấy!”

Vệ Hoa giơ hai tay làm ra vẻ đầu hàng: “Thôi thôi, em không nói anh ấy
nữa. Em rất phục bố anh ấy. Chị biết không, hồi đầu năm cổ phiếu của
Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên suýt nữa đổ bể. Chính ông ấy đã
đứng ra cứu, chỉ một thoáng là đảo ngược tình thế. Công ty đầu tư - thương
mại Trường Thiên không những không chết, chỉ trong vòng hai tháng tập
đoàn của chúng em kiếm được bảy tám trăm triệu, không ai không phục.
Tất nhiên cũng có người nói, câu chuyện thần thoại ấy đều do một tay bố
của anh Hiểu làm nên. Đấy là đòn hiểm của ông ấy, gom tất cả cố phiếu của
các nhà đầu tư nhỏ lẻ. Tuy vậy, ít ra cũng đủ chứng tỏ bố anh Hiểu là người
có bản lĩnh, có khí phách, làm cho bao nhiêu người tơi tả không còn mảnh
giáp, bản thân vẫn không bị lộ.”

Lâm Tinh không lạ gì với trận hải chiến cổ phiếu ấy. Trong trận hải chiến
ấy chiếc thuyền nhỏ của Văn Khánh bị chìm nghỉm. Nhưng cô không biết
được sự phải trái quanh co của trận chiến, nên không thể nói gì về những
lời ca thán của Vệ Hoa. Chỉ đến khi Vệ Hoa hỏi bài điều tra về Tập đoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.