HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 186

nhà. Cô mở cửa buồng lén nhìn. Anh đứng quay lưng về phía này, giọng
nói kích động. Cô nghe rõ, anh đang gọi điện cho bố, hai bố con cãi nhau.
Tiếp theo, cô lại nghe thấy hai bố con tranh cãi chuyện của cô. Ngô Hiểu
nói: “Yêu cầu của con rất đơn giản, tại sao phải mấy hôm nữa bố mới nói
chuyện trực tiếp? Con biết bố đang họp, bố chỉ cần nửa phút nói với con có
được hay không mà cũng không được à?” Không biết bố Ngô Hiểu nói gì
mà giọng anh bỗng dịu lại: “Bố, con xin bố đấy, có được không, xin bố,
mỗi tháng cho con ba ngàn đồng...” Không biết bố nói gì mà anh nghe hồi
lâu, rồi không nghe thấy gì nữa, anh từ từ tắt máy, ngay cả câu chào bố
cũng không.

Anh quay lại, thấy Lâm Tinh đứng ở cửa buồng ngủ, anh tránh ánh mắt của
cô. Nhưng Lâm Tinh nhìn anh, hỏi:

“Anh nói chuyện với ai đấy?”

Ngô Hiểu nói: “Nói chuyện với một người bạn.”

Lâm Tinh có cảm giác ngực mình như có cái gì chẹn lại, muốn nôn, nhưng
cố gắng chống đỡ. Cô nói: “Anh Hiểu, anh biết em không muốn anh cầu
xin bố, không muốn vì em mà anh phải cầu xin. Em biết anh là con ông
Ngô Trường Thiên. Nhưng em, em và anh sống với nhau, em rất muốn
được tôn trọng, anh cũng nên để em tôn trọng.”

Ngô Hiểu muốn giải thích: “Ông ấy là bố anh. Anh là người thân duy nhất
của bố, tại sao lại không yêu cầu?”

Bỗng Lâm Tinh rất kích động, cô có vô số nỗi khổ tâm, lo lắng và buồn tủi
chẹn ngang ngực, chợt không khống chế nổi, bất chấp thời cơ, cứ thế trào
ra: “Em sẽ không dùng tiền của bố anh! Bố rất kì thị em, phản cảm đối với
em, liệu em có thể dùng tiền của bố anh được không? Em là người, không
phải động vật để người khác đến cho ăn.”

Ngô Hiểu đang tức giận, lại bị cô lớn tiếng dồn ép, anh cũng nổi nóng:
“Được, em là con người khí khái, thà chết không húp cháo ngô, đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.