HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 201

làm chứng, hơn nữa rất kín đáo ghi vào ký ức cô một ấn tượng nào đó. Lâm
Tinh không cảnh giác, trả lời theo câu nói của ông:

“Cháu đến chỗ bác khoảng mười giờ, có lẽ hơn mười giờ một chút. Vì sau
đấy, từ nhà bác ra, cháu đến bar Ánh Trăng đã gần mười một giờ. Anh Hiểu
và ban nhạc đang biểu diễn, cháu nhớ rõ lắm.”

Ông Thiên nói: “Phải phải, cháu đến lúc ấy gần mười giờ. Bác với cháu còn
nói chuyện ở phòng khách, nói đến món quà của cháu mừng sinh nhật bác,
cháu nhớ không? Đúng đúng, cái áo ngủ ấy bác rất thích. Hôm ấy hai bác
cháu nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.”

Tất nhiên đấy là sự hướng dẫn sai lầm đã được tính toán tỉ mỉ, tuy không
hoàn toàn ý thức, nhưng cô xác nhận thời gian, rõ ràng vượt quá rất xa so
với thời gian hai người nói chuyện hôm đó...

“Không ạ, hôm ấy cháu với bác chỉ nói chuyện chừng mười lăm phút. Cháu
thấy bác có vẻ mệt, cho nên cháu không ngồi lâu.”

Ông Thiên làm như cố nhớ lại: “À, thế à?” Câu chuyện đến đây hình như
ông đã thỏa mãn, có thể đã đạt được mục đích thống nhất mọi tình tiết sự
việc. Nhân đây, ông nêu một yêu cầu, và cũng là mục đích hôm nay ông
đến:

“Cháu ạ, sau này nếu có cơ quan nào đến tìm hiểu tình hình bác, bác có thể
tìm cháu giúp đỡ. Bây giờ trí nhớ của bác kém lắm, cháu nói rõ ràng hơn
bác. Nếu có người đến tìm hiểu, cháu hãy nói giúp, coi như cháu là người
làm chứng, được không?”

Lâm Tinh gật đầu, nhưng vẻ mặt nghi hoặc: “Bác có biết cô Aly và cô Hân
đã xảy ra chuyện gì không ạ? Hình như hai cô ấy đã rời Bắc Kinh và xảy ra
chuyện gì đó.”

Ông Thiên nói, lời lẽ lộn xộn: “Bác cũng nghe các anh trong Công ty nói,
hình như hai hôm nay người của bên Công an gọi điện đến hỏi chuyện tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.