HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 226

trừ ông Tường, ông Công, ông Lương mấy người đồng mưu ra, có thể Lâm
Tinh là người ngoài cuộc duy nhất chứng minh ông “thanh bạch.”

Ông giụi tắt nửa điếu thuốc hút dở, cố không để bất ngờ, đổi giọng, hỏi
con: “Chữa bệnh cho cô ấy sẽ mất bao nhiêu tiền?”

Ngô Hiểu nói: “Chữa bệnh này, tốt nhất là thay thận. Kể cả mổ và điều
dưỡng bình phục, tất cả khoảng ba, bốn trăm ngàn.”

Ông Thiên không còn cách nào hơn: “Thôi được, bố chi khoản tiền ấy.”
Ngô Hiểu mở to mắt, nhìn bố hồi lâu rồi mới tin nổi, anh muốn cười, lại cố
nhịn, chỉ nói một câu: “Bố, cảm ơn bố!”

Ngô Hiểu cười khiến trái tim sắt đá của ông Thiên mềm lại, đồng thời trào
lên một nỗi thương cảm và yếu đuối của những người đến tuổi già mới có.
“Con có biết không, trong đời bố được mất đã nhiều, đối với bất cứ thứ gì
cũng không coi là gì. Nhưng bây giờ già rồi, điều mà bố sợ nhất đó là mất
con. Những người ở tuổi bố, không mong muốn con cái phụng dưỡng,
nhưng chỉ sợ con cái không có tình cảm. Con cưới mà không nói với bố
một lời. Con có biết bố đau lòng đến mức nào không?”

Rõ ràng Ngô Hiểu rất cảm động, anh nói: “Bố, con đang nói với bố đấy
thôi. Lâm Tinh là một cô gái rất tốt, con nghĩ nhất định sau này bố sẽ vui
lòng.”

Ông Thiên để sang một bên nỗi chua xót và niềm cảm thán chợt đến, vội
nắm lấy câu nói của con, hỏi ngược lại: “Bố vui lòng, vậy cô ấy có vui lòng
vì bố không? Trước đây bố vẫn phản đối quan hệ của con với cô ấy.”

Ngô Hiểu tỏ thái độ bảo đảm: “Bố cứ yên tâm. Bố chưa hiểu cô ấy đấy. Bố
mẹ cô ấy không còn, nếu bố đối xử tốt với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ coi bố
là người thân thiết. Cô ấy rất biết đền đáp công ơn.”

Ông Thiên nói: “Hôm qua bố tìm gặp cô ấy, vì có một việc muốn cô ấy
giúp, lúc ấy bố chưa biết các con đã cưới. Cô ấy về có nói lại với con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.