có kẻ thù nào không, trông hung thủ như ra sao, cao thấp béo gầy thế nào,
mặc đồ gì, màu gì, màu đậm hay màu nhạt, áo quần dài hay ngắn... Sau đấy,
họ chở cô về thành phố, đến một địa điểm của Sở Công an. Tại đây, cô lại
gặp hai viên cảnh sát một lớn tuổi, một trẻ tuổi đã đến ngõ Tĩnh Nguyên.
Viên cảnh sát lớn tuổỉ mời cô ngồi, bảo người trẻ tuổi lấy nước mời cô. Sau
đấy, anh ta hỏi bằng giọng nghiêm túc và thân thiết: “Những vấn đề lần
trước tôi hỏi, cô nghĩ lại, phải chăng còn gì chưa nói?”
Đầu óc cô đờ đẫn, lắc đầu như cái máy.
Viên cảnh sát lớn tuổi rất tình cảm nhìn cô: “Cô có nghĩ đến người chết nữa
không?”
Cô bật khóc, nói tôi muốn gọi điện thoại, muốn tìm chồng tôi... Cảnh sát
đồng ý, cô gọi vào máy di động của Ngô Hiểu. Máy tắt. Nhắn tin, cũng
không có hồi âm. Bỗng cô nhớ, hôm nay anh đi Đại Liên, có thể lúc này
đang ở bãi Con Hổ tuyệt đẹp tập trung tinh thần để ghi hinh chương trình
MTV với ý tưởng mới.
Viên cảnh sát lớn tuổi nói: “Cô đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ đưa cô về
nhà. Tôi vẫn nói, nếu cô thấy có điều gì cần nói, có thể tìm chúng tôi bất cứ
lúc nào. Chúng tôi kiên nhẫn chờ cô từ từ suy nghĩ.”
Lâm Tinh không nói gì, cũng không để họ đưa về. Cô lơ mơ bước ra khỏi
Sở Công an, về nhà.
Nhà chỉ một mình. Lúc này cô rất sợ ngồi một mình. Cô muốn đi Đại Liên
tìm Ngô Hiểu, nhưng có thể chưa đến nơi thì anh đã về. Cô muốn đến tòa
soạn cùng với đồng nghiệp, nhưng phần lớn đồng nghiệp không ngồi ở tòa
soạn. Nếu có tìm thấy người thì nói chuyện gì với nhau? Cô muốn đi tìm
bạn học, nhưng đã tốt nghiệp một năm. Với những bạn ở các tỉnh chỉ có thể
thư từ hàn huyên; với những bạn ở cùng thành phố, lại lạnh lùng, ít khi qua
lại. Ở cái thành phố này, ở cái thế giới này, chỉ trừ Ngô Hiểu, cô không còn
ai thân thích.