HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 278

chuyện xảy ra ở những người thân yêu nhất của chúng ta. Nhưng anh thử
nghĩ xem, Aly bỏ đi, Hân chết. Bố tìm em làm chứng giả, vì chuyện ấy mà
bố đột ngột thừa nhận em, bỏ tiền ra cho em chữa bệnh. Anh Khánh biết
chuyện Hân chết, ông Công đến giết anh ấy. Anh nghĩ xem, những việc ấy
đều do em bịa đặt à?”

Ngô Hiểu ngồi xuống sofa, đưa hai tay lên bịt mắt, anh sụt sùi khóc:
“Không... không... không...” Anh nói: “Anh không tin, anh không tin...”
Lâm Tinh im lặng, cô quỳ xuống, ôm chân anh. Cô muốn an ủi nhưng
không biết nên nói thế nào.

Cuối cùng Ngô Hiểu im lặng, anh hít thở thật sâu, hồi lâu sau mới nói:
“Đúng là điên khùng!”

Lâm Tinh ôm anh. Cô vừa buồn vừa sợ, cảm thấy cả hai như đang trên cô
đảo, bốn bề trùng dương không lối thoát.

Giọng Ngô Hiểu buồn buồn: “Em định thế nào? Em đã nói với ai chưa?”

“Chưa. Em chờ anh về để bàn với anh. Em cũng không biết phải làm thế
nào. Đấy là hai sinh mạng, chúng ta không thể giấu nổi.”

Ngô Hiểu nói: “Mai anh về chỗ bố, để xem chuyện em nói thế nào. Anh
phải hỏi bố đấy là chuyện gì.”

Lâm Tinh nói: “Anh hỏi bố, liệu bố thừa nhận không?”

Ngô Hiểu nói: “Ít ra cũng nghe xem bố nói thế nào. Có thể bố vô tội, chúng
ta không thể chỉ dựa vào phân tích rồi kết luận.”

“Anh Hiểu, ngày mai em có thể cùng anh về thăm bố. Hoặc bố ra đầu thú,
hoặc bố giết em. Hoặc chúng ta đi tố cáo, không còn đường nào khác.”

Mặt Ngô Hiểu tái nhợt: “Bố anh bây giờ cũng là bố em, điều tra bố bây giờ
là chuyện của công an. Chúng ta là con cái, làm sao có thể tố cáo bố
được?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.