HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 279

Lâm Tinh nói: “Chúng ta có thể khuyên bố đầu thú, đầu thú tội sẽ nhẹ
hơn.”

Ngô Hiểu nói: “Em biết đấy là chuyện hai sinh mạng. Em bảo bố đi đầu thú
khác nào bảo bố đi chết?”

Ngô Hiểu nói khiến Lâm Tinh sợ hãi, cô không thể không hỏi thẳng: “Anh
Hiểu, đấy là hai sinh mạng. Anh bảo em... bảo em giấu cho bố à?”

Ngô Hiểu không dám nhìn Lâm Tinh. Anh tránh ánh mắt cô, nói: “Nếu
như, đấy là bố đẻ của em, người yêu thương em nhất, em cũng yêu thương
người ấy nhất, liệu em có làm vậy không? Em đi tố cáo hay giúp đỡ?”

Lâm Tinh nói: “Em nên giúp đỡ, nhưng con người sống ở đời phải biết đâu
là phải đâu là trái. Anh biết không, trước đây em vô cùng kính phục bố anh.
Em thấy bố là con người tuyệt vời, là một doanh nhân có nhân cách vĩ đại.
Bố có đồng ý hay không đồng ý chuyện của hai ta không sao, bố vĩ đại vẫn
là con người vĩ đại. Nhưng lúc này, lúc này bố giết người, anh bảo em phải
giúp thế nào? Anh biết đấy, người Trung Quốc rất trọng tình người, tình
người lớn hơn tất cả. Nhưng anh để em và bố anh vào một chỗ, để chúng ta
thành một nhà... em rất, rất sợ. Lòng em không thể nào tiếp nhận nổi. Nếu
chúng ta biết rõ bố giết người mà còn che giấu cho bố. Vậy suốt đời chúng
ta, suốt đời lòng chúng ta sẽ thế nào?”

Lâm Tinh nói rõ lập trường của mình, Ngô Hiểu nghe, cúi đầu im lặng.
Lâm Tinh nói: “Anh Hiểu, anh nói ý nghĩ của anh xem nào.” Anh không
nói gì, hai tay ôm đầu, cứ vậy im lặng. Lâm Tinh nói: “Ngày mai chúng ta
về tìm bố, khuyên bố tự thú. Nếu che giấu cho bố thì cứ để bố giết em. Coi
như em không có lỗi với bố.”

Cô hỏi: “Như thế được không?”

Ngô Hiểu không trả lời.

“Anh Hiểu, anh giận em đấy à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.