HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 345

26

Đúng bảy giờ sáng, Lâm Tinh nằm lên xe đẩy. Y tá đẩy xe đi dọc theo một
hành lang quanh vào phòng mổ. Cô khỏa thân nằm đắp cái chăn mỏng
giống như hai mươi mốt năm trước đến với thế giới này. Bây giờ cô đang
theo một hành lang dài và tối, đến một cuộc đời mới, hoặc có thể nói, đi
đến điểm cuối của cái chết. Cô đã được bác sĩ thông báo, phẫu thuật vẫn
tồn tại khả năng thất bại và nguy hiểm. Cô không kịp nghĩ cứ thế ký tên
vào nơi mà lẽ ra là của người thân phải ký. Cô không có một người thân
nào để ký chữ ký ấy.

Lúc ký tên, tâm trạng cô vẫn đau khổ và sợ hãi lạ kì, cho dù cô ở thế giới
này rất cô đơn, nhưng cũng khó nói một câu hào hùng “một mình đi lại đỡ
vướng bận”. Bởi cô còn một vướng bận không thể nào từ bỏ - nếu cuộc
phẫu thuật thất bại, nếu xảy ra chuyện ngoài dự đoán - không còn được gặp
lại Ngô Hiểu. Cô nghĩ, không biết Ngô Hiểu có biết vào phút chót, cô vẫn
chờ anh không?

Đêm trước hôm phẫu thuật, cô hết sức trân trọng, lặng lẽ viết di chúc. Mở
đầu di chúc cô viết mấy chữ: “Anh Hiểu thân yêu” rất ngay ngắn, nhưng
nét bút trong thư lại viết ngoáy, không kiềm chế nổi nỗi kích động. Ngàn ý
vạn lời cứ trào lên đầu ngòi bút, đặt bút viết lại không biết nói gì, tâm trạng
buồn thương lúc xa nhau trở nên đơn giản:

Anh Hiểu thân yêu,

Ngày mai, có thể em sẽ vĩnh viễn xa anh. Lúc này lòng em vô cùng cô đơn.
Thời gian chúng ta sống bên nhau quá ngắn ngủi, em vẫn chưa kịp đền đáp
niềm vui anh đem đến cho em. Nếu người chết vẫn có linh hồn, em rất
muốn được thấy anh hạnh phúc, sẽ có một người con gái hơn em, yêu anh!
Có thể sau này anh nuôi một con mèo ngoan, thì đó là hóa thân của em.

Cho em hôn lên tên của anh, Ngô Hiểu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.