HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 353

Lâm Tinh nói: “Bao giờ Hoa tốt nghiệp về nước, nếu chị còn sống, chị sẽ
chiêu đãi bổ sung.”

Vệ Hoa nói: “Chị đã mổ rồi, chắc chắn còn sống mấy chục năm nữa. Thế
nào, có cần em giúp chị sang Mỹ du học không? Hay là đi nghỉ, chị cũng
cần nghỉ ngơi cho thoải mái.”

Lâm Tinh không nói gì.

Vệ Hoa nói: “Em nói thật đấy. Chị còn trẻ, việc gì mà như bà già nhà quê
vậy, cứ khư khư giữ lấy cái ngõ Dương Châu ấy suốt đời à? Con gái lấy
chồng rồi, chả nhẽ không còn chí tiến thủ nữa hay sao?”

Lâm Tinh đứng lại. Cô không biết tại sao mắt mình ướt nước, một câu nói
run rẩy bật ra: “Chị phải giữ chỗ ấy. Chị không thể để anh ấy về không tìm
thấy chị.” Vệ Hoa không nghe rõ: “Ai về, ai tìm chị?”

Lâm Tinh nghẹn lại, không thể trả lời, một giọt nước mắt lăn xuống. Cô
không thể gượng cười để che đậy đau khổ. Cuối cùng cô đối mặt với người
bạn tin cậy nhất:

“Anh Hiểu, đi rồi. Anh ấy giận chị, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ về, anh ấy
hết giận sẽ trở về...” Lâm Tinh không nói tiếp được nữa, lâu lắm rồi cô
không rơi lệ, không nói với ai về Ngô Hiểu. Nhưng Vệ Hoa xuất hiện,
khiến cô nhớ lại những ngày trước kia, trước kia cô đã từng có một mùa
tình yêu đẹp như mơ.

Không cần phải giải thích, Vệ Hoa hiểu. Cậu ta nói: “Chị Tinh, em đã nhìn
ra, bề ngoài chị rất kiên cường, rất độc lập, rất chuyên chú sự nghiệp. Thực
tế chị là một người con gái yếu đuối, quá chân thật mà cũng không chịu
thay đổi. Cho nên từ lâu em đã nghĩ chị rồi sẽ thất bại. Chị với anh Hiểu
vẫn còn trẻ con lắm, không ai hiểu thế nào là tự bảo vệ, làm thế nào để
tránh gây tổn thương và thất bại cho nhau. Từ lâu em đã nghĩ hai người sẽ
không bền.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.