HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 366

phải thừa nhận, thậm chí cô ta nở nụ cười công kích với Lâm Tinh:

“Tôi tên là Thanh, chúng ta có thể làm quen với nhau được không?”

Ngô Hiểu lập tức ngắt lời cô gái. Giọng nói của anh không rõ là bực mình
hay cầu xin: “Em ra xe chờ anh một lúc, được không?”

Cô gái vẫn đứng yên, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh. Nụ cười và vẻ trấn tĩnh
của cô như cố tình thách thức, không phải đối với Ngô Hiểu mà là đối với
Lâm Tinh. Nỗi buồn của Lâm Tinh lúc này chuyển hóa thành tức giận, tức
giận cái vẻ vênh vang của cô gái, càng giận hơn cái nhu nhược của Ngô
Hiểu. Trước mặt người tình, anh không dám nhận vợ mình. Như vậy đâu
còn là đàn ông! Trong hoàn cảnh này Lâm Tinh cũng trở nên tàn nhẫn,
giọng nói kích động, lạc hẳn đi:

“Anh Hiểu, anh muốn đi với cô ta không?”

Mặt Ngô Hiểu tái nhợt, giải thích: “Không, anh ở một mình, cô ấy đưa anh
về. Em ở đâu, mai anh đến tìm em.”

Làn môi Lâm Tinh run run, nhưng rồi cô cố cao giọng: “Anh Hiểu, em ở
nhà của em trong ngõ Dương Châu, Bắc Kinh. Đấy là nơi em yêu, lấy
chồng và có cuộc sống hạnh phúc. Nếu anh muốn tìm em thì cứ đến đấy.”

Lâm Tinh ngậm nước mắt nói xong câu ấy rồi quay người bỏ đi. Cô biết rất
rõ việc bỏ đi này đối với cô và Ngô Hiểu rất có thể là vĩnh biệt. Nhưng tinh
thần cô đã mệt mỏi, đầy những thương tích, không thể có cuộc đấu một
sống một chết với cô gái giàu có chạy xe thể thao kia. Hơn nữa, cô là vợ
Ngô Hiểu, là vợ hợp pháp. Nếu tỏ ra quỵ lụy cầu xin trước mặt người tình
chen ngang, coi như mất hết sự tôn nghiêm làm một con người.

Cô bỏ chạy, bỏ chạy cho đến lúc không còn thấy Ngô Hiểu. Đèn dọc phố
Bờ Sông lần lượt tắt, con sông Hoàng Phố chìm trong bóng tối chờ đợi bình
minh. Trước lúc bình minh cô mới về đến chỗ trọ. Lúc mặt trời lên, cô rời
Thượng Hải đã làm tan nát trái tim cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.