HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 381

không rõ ràng. Bây giờ thì thanh niên sống với nhau, tình gì cũng có một
chút.”

“Làm sao ông biết anh ấy không yêu? Anh ấy nói thế nào?”

“Anh ấy không nói không yêu cô kia, chỉ nhờ tôi nói lại với cô, anh ấy rất
yên tâm, vì đã trả xong nợ cho cô. Bây giờ phải đi để trả nợ người khác.”

Vành mắt Lâm Tinh đỏ lên. Cô muốn dùng cái cười để che đậy, nhưng cười
rất không tự nhiên: “Không, anh ấy chưa trả xong nợ. Anh ấy nợ tôi, tôi nợ
anh ấy. Nợ của hai người, chúng tôi trả suốt đời không hết.”

Viên cảnh sát lớn tuổi nói: “Sau rồi tôi hỏi anh ấy, anh có còn yêu cô Lâm
Tinh nữa không?”

Lâm Tinh nhìn vào miệng viên cảnh sát, tưởng chừng không dám chớp
mắt. Đấy là câu nói cô chờ đợi nhất. Cô trông thấy hai vành môi hình thoi
mím lại một lúc, cuối cùng cũng mở ra:

“Anh ấy khóc, bảo không muốn nói đến chuyện ấy.”

Nước mắt Lâm Tinh trào ra. Nhưng không biết từ đâu trong lòng cô lóe lên
niềm hy vọng và dũng khí, giống như tro tàn bỗng cháy lên ngọn lửa. Vì cô
biết Ngô Hiểu không bao giờ khóc. Cô chỉ nhớ vào lúc bố anh chết, anh
mới để rơi mấy giọt nước mắt. Cô nói: “Nếu anh Hiểu không yêu cô gái
kia, anh ấy sẽ trả tiền cho cô ta, có thể trả gấp bội, không cần phải đem thân
ra gán nợ.”

Viên cảnh sát lớn tuổi nói: “Đấy cũng là nguyên nhân để tôi tìm cô. Hôm
qua tôi tìm anh ấy là để anh ấy xác nhận đã nhận đủ khoản tiền. Nhưng anh
ta bảo vẫn chưa nhận được tài sản của bố để lại. Nếu anh ấy không nói dối,
chứng tỏ vị luật sư kia chưa trao lại tiền cho anh. Hôm ấy cô cho tôi xem
giấy biên nhận, có đúng vị luật sư kia viết ngay trước mặt cô không?”

Lâm Tinh tưởng như kêu lên: “Ông ấy viết trước mặt tôi. Tôi có thể đối
chất với ông ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.