HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 385

bao giờ Lâm Tinh có ảo giác như vậy. Bước đến cửa, cô nghe rõ tiếng nhạc
từ trong nhà vọng ra. Cô như mơ, sững sờ hồi lâu. Tiếng kèn khàn khàn
lắng sâu khiến từ toàn thân cô, từ đầu đến chân như cháy lên! Cô muốn kêu
to, nhưng không thành tiếng:

“Anh Hiểu!”

Cô đứng ở cửa, lắng nghe bằng trái tim rực cháy. Cho đến khi tiếng nhạc
vào đoạn cuối huy hoàng xán lạn, cô mới đẩy cửa bước vào. Cô trông thấy
Ngô Hiểu, thấy Ngô Hiểu dưới nắng chiều chơi xong nốt nhạc cuối cùng,
thấy những giọt nước long lanh trong cặp mắt anh. Anh muốn cười với cô,
nhưng chưa cười thì đã cúi xuống. Với cái giọng thô thô, với âm thanh bình
dị nhất, anh nói:

“Anh đã về!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.