HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 97

Ngô Hiểu không nhận ra cái châm biếm và thất vọng trong lời nói của Lâm
Tinh. Thậm chí có thể anh hiểu nhầm đấy là sự khoan dung và yêu thương,
chở che. Anh cúi xuống định ôm Lâm Tinh, nhưng Lâm Tinh ngăn anh lại.
Anh bỏ tay cô ra, vẫn định ôm, nhưng Lâm Tinh kiên quyết đưa hai tay ra
chống đỡ. Anh hỏi: “Thế nào?”

Bỗng Lâm Tinh bật khóc: “Anh là con cưng của bố. Em không muốn vì em
mà anh xa bố, xa gia đình. Trong cái nhà ấy, anh cần gì có nấy.”

Ngô Hiểu nói: “Nhưng anh yêu em!”

Lâm Tinh bình tĩnh như đang chỉ giáo cho cậu em trai của mình: “Anh đã
yêu ai bao giờ chưa?”

Ngô Hiểu nói: “Chưa, em là đầu tiên.”

Vẻ mặt và lời lẽ của Ngô Hiểu làm cho lòng Lâm Tinh như bị một sức
mạnh nào đấy xé nát, nhưng cô vẫn muốn thử đứng yên chỗ cũ. Cô nói:
“Em đã từng yêu, cho nên em nói với anh, tình yêu sẽ thay đổi. Hôm nay
gắn bó với anh như keo sơn, biết đâu sẽ có lúc xa anh, không yêu anh nữa.
Mãi cùng với anh, che chở anh chỉ có hai người, một là bố anh, một nữa là
mẹ anh.”

Ngô Hiểu nói: “Bố yêu thương anh. Anh sẽ đền đáp công ơn bố. Nhưng
anh muốn tìm một người vĩnh viễn không rời xa anh, đó là em.”

Câu nói như một thứ thuốc làm mềm, cơ thể Lâm Tinh đang cứng, bỗng
nhũn ra. Cho dù cô biết thề non hẹn biển rất ấu trĩ, là điều mà xưa nay cô
vẫn xem thường. Lúc đầu cô đến với Văn Khánh chỉ là sự từ chối tuổi học
trò. Nhưng bây giờ như được lột xác lại không chịu nổi đòn xúc động ấu trĩ
này sao? Cô lại để Ngô Hiểu ôm mình vào lòng, cô cũng ôm anh. Thậm chí
sững sờ, như mê sảng, cô nói: “Anh Hiểu, anh có thể đem theo người con
gái anh yêu đi được không? Anh có thể đưa cô ta đến tận chân trời góc biển
được không? Dù có vất vả, khổ cực bao nhiêu anh cũng đưa cô ta đi, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.