HẸN VỚI THẦN CHẾT (HẸN VỚI TỬ THẦN) - Trang 163

sự thì tôi cũng chẳng biết mệt mỏi nó ra làm sao cả. Những người khác thì
hay bị mệt, nhất là trong những dịp xã giao, tuy nhiên mọi người cảm thấy
ra sao không quan trọng.

Poirot lại một lần nữa khéo léo đánh tiếng.

- Như tôi vừa nói đó, tôi đi nghỉ trưa. Cô Pierce biết như thế.

- Ồ vâng, - cô Pierce thở dài. - Tôi mệt khủng khiếp đi được sau cái

buổi sáng đó. Chuyến leo núi thật nguy hiểm cũng thú vị đấy, nhưng mệt
mỏi cũng khiếp. Tôi nghĩ là mình không hoàn toàn khoẻ mạnh như bà
Westholme đây.

- Sự mệt mỏi, - bà Westholme nói - Có thể bị những công việc khác

làm cho nguôi ngoai đi. Quan điểm của tôi là không bao giờ chịu nhượng
bộ trước những gì mà cơ thể mình đòi hỏi.

Cô Pierce nhìn bà ta đầy vẻ thán phục.

Poirot nói :

- Thế sau bữa trưa thì cả hai bà đây đều trở về lều của mình sao ?

- Vâng.

- Bà Boynton lúc đó vẫn đang ngồi ở cửa hang của bà ta phải không ?

- Cô con dâu bà ta đã giúp bà ta ngồi như vậy trước khi cô ta đi dạo

- Cả hai bà đều nhìn thấy cô ta ?

- Ồ vâng, cô Pierce nói. - Ông cũng biết là bà Westholme đây ở căn

lều đối diện với tôi, nhưng tất nhiên là phải đi lên trên thêm một đoạn nữa.

Bà Westholme giải thích thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.