chứ. Nói chính xác hơn là cậu xem nhỏ đó là con heo nái, chứ không phải là
mợt con heo giống.
Đang Khôi thầm thở ra nhẹ nhàng mừng cho đứa con gái cả gan kia
không bị Viễn Hinh nhận ra nếu không thì...Nhưng mà con gái cận
thị...không lẽ là...Đăng Khôi bật cười, nếu như cô bạn đó với người cậu
nghĩ là một thì thật là thú vị chết đi được. Lần này thì Viễn Hinh à, cậu gặp
khắc tinh rồi.
- Cậu cười gì vậy? - Viễn Hinh lườm thằng bạn thân một cái.
- Cười vì cô nàng cận thị kia. Chắc chắn là cận thị nặng lắm, nếu không
thì gặp một anh chàng như cậu mà không bị thu hút thì thật là lạ - Đăng
Khôi vội vàng lấp liếm .
- Tốt nhất là nhỏ đó đừng để mình gặp lại lần nữa. Nếu không thì...
Viễn Hinh bỏ dỡ câu nói khiến Hoàng Tuấn thấy ớn lạnh.
Ở một nơi khác, Như Nguyệt khoái chí vừa uống nước vừa kể chuyện
chơi khâm cái tên Quần Lót Rùa với Như Ngọc và Hoàng Tuấn nghe.
- Có biết không. Chú Bảo đã dạy là, khi bị kẻ thù đánh, thì ít nhất phải
đánh lại nó một cái. Nếu như sức mạnh của mình không bằng kẻ thù, thì
phải dùng trí. Nếu kẻ thù thất thế, rơi vào tay mình, tất nhiên phải đá cho nó
thêm mấy cái xem như cả vốn lẫn lời. Lời chú Bảo nói thật là đúng mà,
đánh cái tên đó xong thì cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.
- Bà ở đó mà cười đi. Cũng may mà không bị nhận ra đó, nếu mà bà bị
nhận ra thì ngày mai đến trường xem bà còn cười được nữa hay không nhé.
Nhìn đi nè - Hoàng Tuấn lườm Như Nguyệt một cái rồi chỉ vào những vết
bầm trên mặt mình vẫn chưa lặn hết, hậu quả của mấy cú đấm của Viễn
Hinh.