- Này này, đừng có mà giận cá chém thớt nhé. Mình đâu có lỗi với cậu,
nếu có tức giận thì cứ tìm cái con nhỏ cận thị kia mà trút giận. - Đăng Khôi
cũng bắt chước Viễn Hinh tu một hơi cạn chai nước, nhưng cậu còn chưa
uống hết đã bị Viễn Hinh cướp chai nước trong tay mình, khiến nước đổ lên
mặt vào mũi, vào mắt có chút khó chịu.
Đăng Khôi tức giận quay sang Viễn hinh định mắng thì nghe thấy Viễn
Hinh trút số nước còn lại lên mặt, nước quăng tung tóe trên mặt mũi đầu tóc
và ướt một mảng áo của viễn Hinh, may mà chỗ nước ấy còn ít. Viễn Hinh
nhìn cái chai rỗng một cái rồi tiếp tục quăng mạnh nó về phía bức tường.
- Này, bộ cậu thích con nhỏ cận thị đó à? - Đăng Khôi hích cùi trỏ vào
tay Viễn Hinh, cố tình hỏi.
- Cậu muốn chết à - Viễn Hinh nghiên đầu trừng mắt nhìn Đăng Khôi,
ánh mắt như muốn bóp chết Đăng Khôi khi nói ra một điều đáng sợ nào đó.
- Thật không thích nhỏ cận thị đó à - Đăng Khôi vẫn điềm nhiêm hỏi
tiếp, chẳng thèm để ý đến sự đe dọa của Viễn Hinh.
- Biến.
- haha, mình cứ tưởng cậu bị bệnh thích ngược đãi nên bị con nhỏ cận
thị đó hành hết lần này đến lần khác mà chỉ biết tức giận mà chẳng thấy cậu
làm gì hết, biến thành một con người khác hoàn toàn. Nếu là Viễn Hinh
trước đây, thì dù là không đánh con gái, cũng sẽ khiến nhỏ đó khóc một trận
nhớ đời. Chứ đâu như bây giờ, bị gái nó phá chỉ biết trút giận lên mấy trái
bóng kia - Rõ ràng biết vì sao Viễn Hinh không thể ra tay, thế nhưng Đăng
Khôi vẫn cố tình vờ như không biết nói khích để châm ngòi vào suy nghĩ
của Viễn Hinh.
- Cậu cũng biết mẹ mình đã cảnh cáo mình không được làm loạn rồi mà
- Viễn Hinh trầm mặt nhớ lại lời cảnh cáo của mẹ hiểu Đồng nói với mình,
cậu cảm thấy thật là nhức đầu .