HEO MẬP CẬN THỊ VÀ QUẦN CHÍP RÙA - Trang 248

Hoàng Tuấn muốn giúp người, không ngờ bị nói thế thì trợn mắt tức

giận định lên tiếng mắng thì Như Ngọc vội vàng bịt miệng cậu lại, sau đó
nói khẽ :

- Bình tĩnh, bình tĩnh. Thông cảm đi thông cảm đi...

Hoàng Tuấn nghe vậy thì đành im lặng, ba Phong nhìn bọn trẻ chỉ lắc

đầu không hỏi gì thêm. Như Nguyệt nhìn ra bên ngoài, đã về gần tới nhà
rồi, tâm trạng cũng tốt lên. Cô ngồi thẳng ngồi thở hắt ra một hơi xua đi hết
cái buồn, dù sao đó chỉ là một chút vu vơ mà thôi, không đáng để nghĩ tới
mãi.

Về đến nhà đúng là không còn gì bằng, chăn đêm quen thuộc, được mẹ

nấu ch toàn móng yêu thích, hơn nữa dưới quê yên tĩnh hơn so với thành
phố ầm ĩ, khí hậu trong lành khiến tinh thần sảng khoái. Cô không cần ngày
ngày uể oải thức dậy đi học, điều đặc biệt hơn nữa là không cần nhìn thấy
cái bản mặt đáng ghét của tên Quần lót rùa nữa.

Mấy đứa bạn cũng hẹn trước nên đồng lọat về nhà, cả nhóm tụ tập lại

nói chuyện rất vui vẻ, kể lại chuyện học ở trường mới của nhau nghe, từ
chuyện vui đến chuyện buồn, rồi cùng nhau mắng mấy kẻ khốn khiếp khiến
bạn bè buồn....làm nỗi buồn của Như Nguyệt thoáng chốc bay biến. Cô
nhanh chóng đá quăng Thiên Phong và Viễn Hinh ra khỏi đầu, tận hưởng
mấy ngày nghỉ vui vẻ.

Đáng tiếc, quen thức dậy sớm, nên dù mẹ cho phép cô ngủ thêm thì Như

Nguyệt cũng không ngủ được nữa. Cô quyết định thức dậy sớm đi đón ánh
bình minh lâu rồi không được ngắm.

Sáng sớm ở dưới nông thôn quả là khác xa một trời một vực với thành

phố, yên tĩnh và mát mẻ, đời sống chậm chạp chứ không ồn ào hối hả như
trên thành phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.