HEO MẬP CẬN THỊ VÀ QUẦN CHÍP RÙA - Trang 35

Như Nguyệt quay đầu đi lấy áo khoát, ra khỏi phòng, mang đôi giày thể

thao bị bỏ xó lâu ngày trong góc tủ. Cô cảm thấy thoải mái vô cùng, còn
nhún nhún chân vài cái thật thoải mái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Trời sớm, sương mờ còn giăng phủ, có chút lạnh lẽo, thế nhưng Như

Nguyệt đã lâu không được ngửi cảm giác này rồi, cô vội hít lấy hít để. Khí
lạnh vào trong người thì thấy tinh thần càng sảng khoái vô cùng, Như
Nguyệt khởi động vài cái rồi mở cửa cổng bắt đầu những bước chân nhịp
nhàng của mình.

Khu cô từ ngày phát triển đến nay, người dân càng có cuộc sống tốt hơn.

Tuy có nhiều người rời bỏ ruộng đồng, đi vào các nhà máy xí nghiệp , thế
nhưng cứ đến mùa là trên những cánh đồng ngập tràn màu xanh mát, và kết
mùa luôn là màu vàng rực rỡ.

Cô thích cuộc sống êm đềm nơi đây hơn là cuộc sống ồn ào trên thành

phố, nhất là...

Nghĩ đến thành phố, cô vội vàng gạt phăng, cô chẳng muốn nghĩ đến nơi

đó chút nào nữa. Đó là nơi chất chứa những kỷ niêm cay đắng trong đời của
cô, cứ nghĩ đến bản thân mình khi đó, là cô lại cảm thấy bực mình vô cùng.
Nếu như cho cô quay trở về thời quá khứ đó, cô tin chắc sẽ khiến cái tên
khốn đó phải quỳ gối khóc lóc cầu xin cô mới hả giận.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong bao la biển người, không biết cô và hắn

có gặp lại nhau nữa hay không? Cái tên đó, nếu cô nhớ không nhằm thì
cũng là một thằng công tử con nhà giàu. Mà với cái hoàn cảnh như tên khốn
đó, thì có hai khả năng xảy ra.

- Một là, hắn ta là một tên dốt nát, ham chơi hơn ham học. Nghĩa là...con

đường học hành của hắn ta chấm dứt ở ngưỡng cửa đại học. Cũng có thể
hắn ta được gia đình đút lót chạy chọt ột trường đại học nào đó. Nhưng
chắc chắn không phải trường đại học mà cô đã thi đậu vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.