Viễn Hinh và Đăng Khôi vừa đi vừa trò chuyện với nhau:
- Lát làm thủ tục xong đi dạo một vòng không?
- Đương nhiên đi rồi . Gọi điện thoại rủ mọi người đi luôn đi .
- Anh, anh có đi chung luôn không - Viễn Hinh với đầu hỏi.
Như Nguyệt tái mặt, tay cô giữ chặt miệng người đó hơn, ánh mắt không
ngừng cầu xin. Anh ta nhìn Như Nguyệt, ánh mắt giống như đang cười cô,
đưa tay chỉ chỉ bàn tay đang bịt chặt miệng mình của cô. Như Nguyệt hít
thở sâu, cuối cùng từ từ buông tay ra khỏi người anh ta.
Anh ta lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt không cười nhìn cô, anh ta có
đôi mắt sáng rất đẹp.
- Anh. Anh có đi chung không? - Viễn Hinh không thấy trả lời, bèn lên
tiếng hỏi lại.
- Không đi đâu, anh còn làm chút chuyện - Anh ta bền lên tiếng đáp lời.
- Anh xong chưa. Anh bị táo bón à, hay bị trĩ thế - Viễn Hinh lên tiếng
bằng giọng bông đùa trêu chọc.
- Trĩ cái đầu cậu đó. Ra trước đi, lát anh ra sau - Như Nguyệt thấy anh
chàng trước mặt bật cười, anh ta cười rất đẹp, vừa trả lời, vừa nhìn đồng hồ
trên tay mình.
- Vậy tụi em ra ngoài trước đây - Đăng Khôi gật gù nói lớn.
- Anh à, nếu bị trĩ thì nên đi bệnh viện phẫu thuật đi - Viễn Hinh định đi
ra ngoài, vẫn ngoái đầu lại nói thêm một câu.
- Cậu có tin anh khâu cái miệng của cậu lại hay không - Anh ta tức giận
đỏ cả mặt gầm lên với Viễn Hinh, Như Nguyệt thì cảm thấy mặt mình đỏ