trao trả lại theo yêu cầu của tiểu bang mà cá nhân đó buộc phải làm việc và
lao động.
Khoản 3. Những bang mới có thể được Quốc hội chấp nhận cho gia nhập
Liên bang. Nhưng không một bang mới nào được thành lập, hoặc xây dựng
nên dưới thẩm quyền của bất cứ bang nào khác. Cũng không một bang nào
được thành lập bằng cách sáp nhập hai bang trở lên, hoặc những vùng lãnh
thổ của các tiểu bang, nếu không được sự đồng ý của cơ quan lập pháp ở
các bang có liên quan, cũng như của Quốc hội.
Quốc hội có quyền sử dụng hoặc quyền ban hành mọi đạo luật và qui chế
cần thiết liên quan tới lãnh thổ hoặc các tài sản khác thuộc Hợp chúng quốc.
Không một điều khoản nào trong Hiến pháp này được giải thích gây tổn hại
đến bất cứ tuyên bố nào của Hợp chúng quốc hay của bất cứ một tiểu bang
nào.
Khoản 4. Hợp chúng quốc đảm bảo cho mỗi bang trong Liên bang này một
chính thể cộng hòa và bảo vệ mọi tiểu bang chống lại sự xâm lược theo lời
yêu cầu của cơ quan lập pháp, hoặc hành pháp (khi cơ quan lập pháp không
thể nhóm họp), để chống lại tình trạng bạo động nội bộ trong tiểu bang đó.
ÐIỀU 5
Khi 2/3 thành viên của cả hai Viện xét thấy cần thiết sẽ đưa ra những tu
chính án đối với Hiến pháp này, hoặc theo yêu cầu của các cơ quan lập pháp
ở 2/3 các bang, Quốc hội sẽ triệu tập một Hội nghị để đề xuất những tu
chính án. Trong cả hai trường hợp, những tu chính án này đều có hiệu lực
như một bộ phận của Hiến pháp, nếu được các cơ quan lập pháp của 3/4 các
bang, hoặc Hội nghị của 3/4 các bang, phê chuẩn, theo thể thức phê chuẩn
do Quốc hội đề nghị, với điều kiện là không một tu chính án nào được chấp
thuận trước năm 1808 nếu có ảnh hưởng thay đổi đoạn 1 và đoạn 4 trong
khoản 9 của Ðiều 1. Không một bang nào, nếu không có sự đông thuận của
bang đó, lại bị tước đoạt quyền bỏ phiếu bình đẳng trong Thượng viện.