HIỆN THỰC MỜ
Đặng Huy Quyền
www.dtv-ebook.com
Ngủ Mê
Tôi trả tiền bao thuốc lá hạng bét, nhưng bà chủ quán trố mắt giả lại
tôi. Hóa ra là tiền giả. Tôi quay lại tìm gã bán bật lửa thì hắn đã đi mất rồi.
Tôi định bụng để đến tối đi mua phở may ra trót lọt. Bỗng có người nói nhỏ
vào tai “Hãy xé nó đi” _ Tôi ngẫm nghĩ rồi xấu hổ quá, sau đó tôi xé nát
đồng tiền giả thả ra đường. Nhưng ơ kìa! Đầy đường là những đồng tiền giả
bị xé, trông như xác pháo hoa ngày xuân. Tôi thấy vui mừng đến không kể
xiết. Vui hơn cái ngày hòa bình lập lại nhiều. Vì từ nay không còn người
gian tham, có lẽ chiến tranh không bao giờ trở lại. Bỗng thấy nhói ở lưng,
hóa ra tôi trở mình đè lên cái bút bi, thế có tiếc không cơ chứ! Tỉnh mẹ nó
mất giấc mơ đẹp nhất đời người rồi còn gì! Cũng kể từ sau đêm đó tôi béo
lên nhiều vì rất thích ngủ. Có tình ngủ, quyết tâm ngủ thế mà tỉnh như
không, cấm có lần nào có giấc mơ đẹp đến mức làm tôi sung sướng như
giấc mơ tôi vừa kể. Thế là tôi đi mua với giá đắt được một đồng tiền giả, tôi
lại ra quán bà cụ mua thuốc lá. Nhưng buồn quá bà cụ không biết và thế có
chán không. Tôi lại đi mua một đồng tiền giả khác đến mua thì bà cụ cười
nói “Tôi biết anh nghèo mà lại nghiện thuốc. Tôi bán từ thiện một lần thôi.
Đừng lừa tôi lầ nữa”... Tôi ngắm bà, sao lại có người đẹp đến thế là cùng.
Việc gì phải tìm trong mơ, mà rõ ràng tôi đang tỉnh, tôi cắn vào tay thấy
đau, rõ ràng không mê mẩn, tỉnh như sáo đây thôi. Từ đấy tôi lại ít ngủ và
gầy đi trông thấy. Cám ơn những đồng tiền giả. Nó cho tôi cả giấc ảo và
giấc thực. Mọi thứ đều đẹp hơn nó. Chỉ có tôi và nó xấu. Con số càng to thì
càng tồi. Tôi là 57 và nó là 500nghìn các bạn ạ. Có đứa bé lên ba tuổi gọi
“Mẹ ơi! Con vừa ăn vụng của chị cái kẹo.”