HIỆN THỰC MỜ
Đặng Huy Quyền
www.dtv-ebook.com
Luận Về Khí
Khi vật chất tan thành bụi, bụi tan thành phân tử, rồi tan nhỏ mãi ắt
thành khí. Vậy những vật thể này đông đặc quanh vũ trụ mà những đôi mắt
gọi nó là không gian. Chỗ vắng bị số đông bù lấp tạo nên gió và bão. Nếu
hiểu được như vậy tôi thấy phổi tôi ăn hạt Oxy còn bếp lửa ăn cả 1 khối
Hydro là dễ hiểu. Từ đó tôi mất khái niệm về không. Tất cả là có. Vậy linh
hồn tôi là 1 thể chất. Thể chất nhỏ mềm sống trong 1 thể chất đặc và rắn.
Cái nhỏ mềm nó có thể xuất nhập trong cái đặc và rắn là chuyện đương
nhiên. Nó có thể đi chơi, đi qua bất kì cái gì to và đặc. Với nó không có
khái niệm ngăn cản. Người ta đứng ngồi, người ta xây dựng mọi thứ trên
trái đất. Nhưng với linh hồn tôi nó lên xuống mảnh đất này tùy hứng. Nó ký
sinh và cộng sinh với tôi. Nhưng không bao giờ tàn phá ngôi nhà của nó.
Nó yêu quý và trung thành. Không bao giờ muốn xa lìa thân xác tôi cả. Dù
nó có thể chu du bất cứ đâu mà không lo gì ngăn cách. Nếu tôi và các bạn
là linh hồn của trái đất này? Chắc chắn là không. Vì linh hồn có thể cộng
sinh chứ không tàn phá nơi chúng sống. Gần đây trái đất ốm yếu lắm. Sốt
nóng sốt rét, đau xương đau cốt vì do linh hồn khoan ngoáy đục đẽo, hút
lên đào xuống. Đốt cháy, thả lên trời nhiều khối vật chất nhỏ độc hại. Hãy
nhớ cho tất cả vũ trụ này là 1 khối vật chất bất tận. Không có chỗ cho cái
không đâu. Linh hồn tôi ra vào và xuyên qua tất cả. Còn tôi cũng xuyên qua
cả, tất cả những hạt vật chất mà cứ tưởng là không có gì. Hóa ra thể xác,
linh hồn đi xuyên qua nhau, hằng ngày tôi đi qua bao linh hồm mà không
hay biết. Ngu dốt thay. Sao tôi ngỡ rằng quanh mình là khoảng không và
gọi tên là khí. Không có đâu, đó là vật thể to hay nhỏ hơn mà thôi.