HIỆN THỰC MỜ
Đặng Huy Quyền
www.dtv-ebook.com
Nó Vận Vào Thân
Hồi còn nhỏ tôi thích đóng chuồng gà lắm, và thích nhất là nhìn bọn
già nhớn nhác lên chuồng lúc hoàng hôn , Mà dở hơi lắm cơ, còn bện tổ
chim cài lên các bụi cây, rói đến rình xem có con chim nào đến ở! Và tối
nào cũng buồn vì không có con chim nào cả. Thế rồi lớn lên, rồi yêu, quá
yêu mà lấy nhau không cần có nhà. Một bữa cỗ là xong đám cưới, muốn
đến đâu thì đến. Lấy được nhau rồi, thỏa mãn rồi! Bắt đầu mới thấy nơi
chui ra chui vào là quan trọng. Thế là ước mơ, thế là khát khao, một gầm
cầu thang, một chái nhà mái vẩy. Khát khao lớn dần trở thành cháy bỏng.
Một hôm đến nhà bác ruột, không vào được nhà, hai vợ chồng nằm chờ ở
đầu hồi cạnh bếp và chiều hôm ấy, đứa con đầu lòng đã thụ thai. Bươn trải
ngược xuôi, đi Nam về Bức, mà vẫn chưa có mái che thân. Ước mơ cứ cồn
cào ngày đếm. Con đầu lòng lưu vong nội ngoại. Năm tháng trôi đi, vào
một đếm dưới bếp nhà bà ngoại chúng tôi bắt được cái chõng tre. Rồi hạnh
phúc thứ hai xuất hiện, nay cả hai đứa lướn rồi. Tuổi đã xế chiều, dịp may
ập đến, thế là có nhà và có cả cửa, thậm chí hai tầng ca cách. Vợ trên gác,
chồng dưới nhà. Ước mơ cả đời đã đến, nó đến một cách tẻ nhạt thều thào.
Tôi chợt nhận ra cả một đời người hai lầu sinh con hai lầu hạnh phúc, cái
hạnh phúc bờ bụi, góc bếp xó vườn đã tạo ra gia đình tôi. Ai bảo thích đóng
chuồng già thích bện tổ chim. Lúc có được thì không cần nữa. Quả là nó
vận vào thân. Cái thân hạnh phúc long đong, tá túc. Hạnh phúc chỉ có vào
lúc ăn đậu ở nhờ. Đáng đời quá! Đáng “yêu và khát vọng đời” quá!