- Ngồi xuống và cọ gỉ ở phía bên kia chiếc đệm này. Bằng cách đó cậu sẽ
góp phần vào việc cải tiến kỹ thuật. – Ma-nhút đùa.
Ta-đếch ngại ngùng đụng tay vào chiếc đệm lò xo cũ. Thấy như vậy sẽ
dễ dàng tâm sự với Ma-nhút hơnn, nó liền bắt tay vào việc.
- Ở chỗ các cậu thế nào? – Ma-nhút gợi chuyện.
- Ê ê ê …- Ta-đếch thở dài. – Tốt hơn kà không nên nói về chuyện đó.
- Câụ lại không vừa ý rồi hả?
- Đấy không phải là câu lạc bộ. Đấy là lũ ô hợp.
- Vậy cơ à?
- Giá cậu biết. Tớ là vận động viên chân chính. Tớ không thể ở đó được
nữa. Tớ muốn gặp cậu nói chuyện. Tớ biết cậu là người đáng tin cẩn,
không như Ma-da-rô lúc nào cũng lên mặt. Này, tớ muốn trở về với các
cậu.
- Hô! Hô…- Ma-nhút cười lớn.
- Đừng đùa nữa. Tớ nói với cậu nghiêm chỉnh mà cậu lại cứ giễu tớ.
- Đôi khi cũng xảy ra một cách “ hợp pháp” như vậy. – Ma-nhút công
nhận.
- Ở chỗ chúng mình tuy có thế này, thế khác,nhưng ít ra cả đội hình còn
thống nhất, thỏai mái. Còn đằng kia… Cậu thử tưởng tượng xem. Hôm nay
Lô-bô-đô-viưch bạt tau tớ trong lúc tập.
- Hô! Hô! .- Ma-nhút lại cười lơn. - Ở đằng ấy có những biện pháp giáo
dục tốt đấy chứ. Thế cậu?
- Tớ nhặt quần áo bỏ đi. Cơ-rô-lê-vích nói với theo tớ: “ Cút đi! Đồ “
Chim câu” hôi hám. Không có mày chúng tao cũng vẫn thắng! “ Tớ nói
thật với cậu: cả “ Cơn lốc” không hợp với tớ. Còn lão chủ, người anh em
ạ…
- Lão chủ nào?
- Nào ư? Cái lão béo thường cho đội tiền … Cậu không biết lão à? Lão
cũng ghê gớm lắm. Sau trận với “ Thủ đô” , lão đem tất cả đên hiệu ăn, bắt
uống rượu.
- Hắn chăm sóc chân thành. – Pa-ra-gôn nhạo.