HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 131

Tạm biệt và thân ái!

Bonaparte"

Trên đường trở về, Junot đã bị rơi vào tay quân Anh. Từ đó Bonaparte
không nhận được tin gì về người này. Chính vì vậy ông mới vui mừng đến
thế khi bất ngờ gặp Junot.

- Ôi chao! Cuối cùng cậu đây rồi! Bonaparte kêu to - Cậu thật ngốc khi để
rơi vào tay quân Anh đúng không? Nhưng sao cậu lại chậm khởi hành đến
sáu tháng khi tôi viết thư bảo cậu đi càng sớm càng tốt.

- Lạy Chúa! Kléber đã giữ tôi lại. Ngài không hình dung hết, ông ta khiến
tôi khốn khổ thế nào đâu - Bề ngoài, ông ta sợ tôi có quá nhiều bạn bên
mình. Tôi biết ông ta không ưa tôi, nhưng tôi không tin ông là có thể nhỏ
mọn đến thế. Còn lá thư cho chính quyền Đốc chính nữa chứ, ngài có biết
không?

- Nhưng cuối cùng - Bonaparte nói và ngước mắt lên trời - kết cục bi thảm
của ông ấy cũng khiến chúng ta được an ủi phần nào. Chúng tôi, tôi và
nước Pháp đã thiệt hại lớn, nhưng một mất mát không lấy lại được lại là
Desaix. Ôi Desaix! Đó là bất hạnh lớn lao cho tổ quốc!

Bonaparte đi đi lại lại một lát trong im lặng như thể hoàn toàn chìm trong
nỗi đau, sau đó ông đột ngột dừng lại trước Junot:

- Cậu muốn làm gì bây giờ? Tôi đã nói luôn là bạn hữu và chứng tỏ điều đó
trong khả năng có thể. Dự định của cậu là gì? Cậu muốn làm tiếp chứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.