HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 244

Ribbier còn đứng im một lát, nhưng ngay sau đó, một làn da tái mét phủ lên
khuôn mặt anh, đôi tay anh buông thõng, đầu gối khuỵu xuống và chết dưới
chân cột.

Đám đông đứng câm lặng như bị hoá đá vì kinh sợ. Sau đó niềm ngưỡng
mộ bao trùm khắp những người tham dự. Họ hiểu những kẻ cướp anh hùng
này muốn chết nhưng chết theo cách họ muốn và nhất là rất giống các đấu
sĩ thời cổ đại chết nhưng vẫn có lòng bao dung.

Còn lại một mình anh trai của tôi. Anh đứng đó trên bậc tam cấp và chắc
chắn chỉ mình anh nhận ra tôi trong đám đông. Anh đặt một ngón tay lên
miệng và nhìn tôi. Tôi hiểu anh muốn tôi im lặng. Tôi vâng lời anh nhưng
dù cố gắng kìm chế, nước mắt cứ lăn dài trên gò má. Anh tôi ra hiệu muốn
nói. Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ mình Chúa mới biết tôi sợ hãi như
thế nào khi nghe anh nói.

Khi người ta chứng kiến cảnh tượng tự như thế, người ta háo hức được thấy
mọi lời nói cũng như hành động, nhất là khi lời nói giải thích cho hành
động và ngược lại. Vả lại, đám đông này còn có gì để đòi hỏi? Họ biết chắc
sẽ có bốn người chết, nhưng chết giống nhau thì thật đơn điệu. Nhưng thực
tế đã không như thế bốn cái chết không hề giống nhau, bốn cơn hấp hối vừa
mỹ lệ vừa đau thương và đầy bất ngờ. Đám đông cũng không nghi ngờ sẽ
được chứng kiến một cảnh độc đáo khác.

Anh Charles không rút súng hay dao ra. Chúng vẫn nằm im trong đai quần.
Anh bế thi thể của Valensolles đến đặt cạnh Jahiat và Ribier. Sau đó, giống
như một nghệ sĩ trước công chúng, anh cúi chào và mỉm cười với khán giả
đám đông vừa cười vừa vỗ tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.