HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 371

mơ hồ cho tính lạc quan tuyệt đối hoá của tôi. Chỉ trong trường hợp khó
khăn thật sự tôi mới tìm thấy sự anh minh sáng láng thôi, còn làm sao báo
trước một kẻ rình mò nào đấy, một cú đâm trong hành lang Nhà hát lớn,
một phát đạn từ cửa sổ nào đó hay một vụ nổ trong góc phố? Cần phải lo
tính mọi lúc, mọi nơi, sợ hãi là vô ích? Nghi ngờ tất cả ở khắp nơi là không
thể được! Không phải lúc nào tôi cũng cảm thấy nguy hiểm mà chạy cho
kịp. Sự nguy hiểm ấy, tôi biết nhưng tôi quên nó đi và khi quên nó tôi tự
vượt lên chính mình khỏi phải quay lại nghĩ đến nó nữa. Tôi có quyền có
suy nghĩ của mình hoặc ít ra cũng bắt chúng dừng lại theo tình cảm và hành
động của tôi; cái gì tôi đã xác định một khi ra khỏi khả năng của mình thì
tôi không mảy may quan tâm nữa, tất cả những gì tôi yêu cầu ở ông đó là
đừng lấy đi sự bình thản của tôi vì đó là sức mạnh của tôi.

Vì Fouché còn nằn nì yêu cầu ông chấp nhận vài dự phòng, Bonaparte nói:

- Thôi nào, ông hãy về đi, cứ bắt người mà ông cho là thủ phạm ấy, cứ lập
cáo trạng, cứ treo cổ, bắn chết hay chặt đầu chúng, không phải vì chúng đã
muốn giết tôi mà vì chúng là bọn vụng về, đã không giết được tôi lại còn
làm chết mười hai dân thường và khiến sáu mươi người khác bị thương.

Fouché nhận rõ trong tình trạng tâm lý của Bonaparte như vậy hắn có làm
gì cũng vô ích nên về nhà và gặp Thợ Nề đang chờ mình.


Chàng trai này, bằng sự nhanh nhạy, tự tin đã tìm được thủ phạm gây nổ, đó
chính là ba tên Bảo hoàng đến Paris để ám sát ngài Tổng tài. Ba tên này bị
cảnh sát tình nghi vì sau vụ nổ chúng bặt tăm. Nếu không sợ chắc chúng đã
lộ diện rồi. Thợ Nề biết tên chúng là Limoelan, Saint-Régeant và Carbon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.