HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 600

nhau và không có cảnh sát xen giữa. Lúc nào họ cũng nắm chặt tay nhau
như muốn thách thức toà và sau phiên xử, cái thế đã chia rẽ họ. Hôm ấy, toà
đưa ra vài câu hỏi liên quan đến Jules và những câu hỏi đó như buộc tội
cho Jules, nên Annand đứng dậy nói:

- Thưa các ông, tôi xin các ông hãy nhìn đứa bé này, nó mới chưa đầy mười
chín tuổi, hãy cứu nó. Khi về Pháp là nó đi theo tôi. Chỉ tôi mới là thủ
phạm thôi vì mình tôi mới biết nội dung việc mình làm. Tôi biết các ông
muốn lấy đầu thế thì hãy lấy cái của tôi, tôi cho các ông đấy những đừng
động đến đầu chàng trai trẻ này, trước khi tước đi cuộc sống một cách thô
bạo các ông hãy cho nó có thời gian để biết nó mất cái gì đã.

Nhưng Jules đã đứng dậy quàng tay vào cổ Armand.

- Ôi! Các ông đừng nghe anh ấy. Đúng là tôi chỉ mới mười chín tuổi nhưng
tôi là kẻ độc thân, tôi không có vợ con, nếu kết án thì kết án tôi đây này.
Armand thì ngược lại, anh ấy là trụ cột trong gia đình, anh ấy còn vợ con.
Dù còn trẻ nhưng trước khi biết đến đất nước của mình, tôi đã ăn bánh mỳ
lưu vong, cuộc đời bên ngoài nước Pháp của tôi chẳng có ích gì cho nước
Pháp và cũng là gánh nặng cho tôi. Hãy lấy đầu tôi đây, tôi dâng cho các
ông đấy và miễn cho anh tôi.

Đến đó, mọi quan tâm dành cho tướng Georges và Moreau đã quay sang
hai chàng trai trẻ đẹp, những đại diện cuối cùng cho lớp người trung thành
tận tuỵ cho một chiếc ngai đã đổ. Cả nhóm người trên đây đều là thành
phần tiêu biểu không những trong giới quý tộc mà cho toàn bộ Paris. Khán
giả nồng nhiệt chào đón họ và sự nồng nhiệt ấy không phải xấu hổ, mỗi lời
nói thốt ra từ miệng họ, mỗi sự kiện đều khiến đôi mắt họ đẫm lệ: Chủ toạ
Hémald đưa ra trước hầu tước Rivière một bức chân dung của bá tước
Artois và hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.