HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 957

Thời gian vẫn trôi, đêm đến và dù trong phòng không có ánh sáng đêm ấy
vẫn là đêm sáng tỏ, người ta có thể nhìn rõ như trong một buổi chiều tà.

- Thời điểm ấy đến gần quá rồi - Jane nói - Em thấy cái lạnh đang dần
ngấm dần, em không đau nữa, em chỉ thấy không thể sống được. - Cô chỉ
vào thắt lưng nói.

- Từ đây em không nhìn thấy gì nữa. Hãy mang em ra chỗ ban công của
chúng ta. Em muốn nói lời vĩnh biệt anh ở đó, đó là nơi em sẽ ra đi.

René ôm Jane, bế cô ra ngoài ban công đặt cô ngồi vào lòng. Đến đó, cô gái
như thở được và tươi hơn. Đêm trong suốt như đêm hôm trước. René nhìn
qua bãi cỏ con đường mà Jane đã đi. Anh thấy mụ da đen đến bên cô. Anh
nghe tiếng cô hét lên rồi ngã xuống, anh thấy mụ da đen lăn ra sau phát
súng của mình. Tất cả cảnh tượng ấy bày ra trước mắt khiến anh khóc nức
nở. Anh áp Jane vào lòng mà rên siết.

- Ôi! Jane, Jane yêu quý!

Jane mỉm cười.

- Anh làm tốt thật vì không nói câu ấy với em từ hôm kia, nếu không em đã
không thể quyết định ra đi nổi.

Cô im lặng một lát, mắt cô mở to như muốn nhìn cá René và bầu trời.

- Ôm em chặt trong vòng tay anh nữa đi, anh René - cô nói - Hình như anh
đang để em tuột khỏi anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.